Vừa nói xong, Hàn Phong đã ngồi vào bàn của Dạ và Nhật, nói " Hai ngươi là người ở đâu? Sao lại dám ngồi chung bàn với ta."
Đúng lúc đó, người phụ nữ lố lăng mang thức ăn lên và nói" Mời hai vị công tử dùng bữa."
Khi nhìn thấy thức ăn. Hàn Phong lấy tay hất hết xuống đất, quát lên" Ta hỏi mà các ngươi không trả lời à? Cá ngươi muốn đánh nhau đúng không? Vậy thì lên đi."
Dạ hừ lạnh" Quân tử không thèm gây gổ với thiểu năng trí tuệ."
" Ngươi bảo ai là thiểu năng trí tuệ hả? Các ngươi nhĩ các ngươi là ai? Tưởng có mặt đẹp thì tưởng hơn người hay sao hả?" Hàn Phong tức giận quát.
Nhật liếc mắt xem thường" Chính là chúng ta đẹp hơn ngươi nên tưởng hơn người đấy."
" Các ngươi..." Hàn Phong tức giận không phát ra tiếng được nữa.
" Đi thôi, ở đây cùng với thiểu năng trí tuệ lâu quá sẽ bị lây bệnh đó." Dạ nói với Nhật.
Dạ nói tiếp" Thức ăn do ngươi hất xuống đất nên ngươi phải trả tiền. Cáo từ, không hẹn gặp lại."
Nói xong, Dạ cầm chiếc quạt và Nhật cầm cây sáo ngọc ung dung bước ra khỏi tửu lầu.
Mỗi bước đi của hai người làm cho biết bao trái tim của thiếu nữ tan chảy.
Ra đến bên ngoài, Nhật nói" Huynh và đệ hôm nay chơi cho tên nam phụ một trận làm cho hắn tức tới nghẹn luôn. Ha ha ha..."
" Đó người ta gọi là giải trí đó đệ à. Ha ha ha..." Dạ cười nói.
Trong lúc hai người cười sung sướng thì bên trong tửu lầu, có một trận bão rất lớn đang xảy ra.
Hàn Phong hết sức tức giận và đỉa bên ngoài nói với ám vệ" Điều tra thông tin về hai kẻ đã sỉ nhục ta, và phải cho chúng biết hậu quả của việc mình đã làm."
Ám vệ cúi người cung kính" Tuân lệnh thưa chủ nhân." Nói xong, ám vệ biến mất rất nhanh như chưa hề có ai ở đó vậy.
Cùng một thời điểm đó, trong cung biến thành cảnh gà bay chó sủa vì Thái tử điện hạ và Nhị hoàng tử đã mất tích nên Hoàng Thượng sai người đi khắp nơi để tìm kiếm.