Sau khi DoãnHàn bước ra ngoài vì công việc thì cô liền ngồi vào ghế để gọt táo choLan Lan ăn, những trái táo vừa to vừa tròn, nhẵn nhụi nhưng qua tay côthì nó trở nên nhỏ bé, sần sùi xấu xí nhưng nhìn Lâm Nhược Lan cứ cắnmột miếng lại khen một tiếng làm cô cũng ấm lòng a. Nhưng mà cô ấy dámchê thì đừng nói sao cô đánh bệnh nhân đang nằm viện
“ Nè Ly Ly, sao hôm trước cậu đáng sợ vậy “ Cắn một miếng to Lâm Nhược Lan khó hiểu quay sang nhìn Phạm Ngọc Ly
“ A ha ha, hôm nào, tớ làm gì biết hôm nào đâu “ Cô chợt dừng đôi tayđang gọt táo nói lơ mơ mấy lời, dù con nít ba tuổi nhìn thì cũng biết rõ là cô đang nói dối nhưng cô thật không muốn nói sự thật, cứ cho cô làmột kẻ không ra gì đi cũng được, chắc một lúc nào đó chắc chắn cô sẽ nói cho Lan Lan biết, còn bây giờ thì không được
“ Được rồi, cậu córa sao cũng được nhưng chắc chắn tớ sẽ bảo vệ cậu “ Thấy Phạm Ngọc Lymuốn né tránh vấn đề này nên cô cũng không muốn ép cô ấy
“ Ukm tớ biết rồi, thôi cậu ngủ đi, tớ về đây “ Hôm nay cô đã mệt lắm rồi, nên về nhà nghỉ ngơi một tí
_________________
“ Ly nhi, con về rồi à “ Cô vừa bước vào nhà thì ngay lập tức đã nghegiọng nói dịu dàng của dì Ngô. Dì Ngô là đầu bếp chính và người hầu củanhà cô, trong nhà cô còn có một quản gia nữa, mọi người đều gọi bác ấylà quản gia Kim, còn một số người làm nữa, trong căn biệt thự vừa cổkính vừa xinh đẹp này mọi người đều đối xử với nhau rất thân thiết nênnhững xưng hô cũng rất hạn chế, chẳng hạn như dì Ngô vậy . Cô cũng rấtyêu quý dì, dì rất dịu dàng và hiền lương dì còn luôn xem cô như con màđối đãi nên ánh mắt cô khi nhìn dì lại ánh lên những tia nhu hoà
“ Ân, dì Ngô con vừa về “
“ Ukm, con đi tắm trước đi rồi nghỉ ngơi “
“ Vâng ạ “ Dứt lời cô liền bước lên chiếc cầu thang dài đằng đẵng, sauhết dãy cầu thang thì chính là một căn phòng nhỏ bé hiện ra, nói nhỏ bénhưng nó chẳng nhỏ bé tí nào. Tắm rửa sạch sẽ cô liền lên giường đánhmột giấc thật dài, khi giấc ngủ kết thúc thì cũng là chuyện của sáng hôm sau
___________________
“ Ưm ngon thật “ Xoa xoa cái bụng to tròn của mình, cô lên tiếng khen ngợi những món ăn của dì Ngô,côngnhận đồ ăn của dì Ngô nấu lúc nào cũng ngon hết, ăn một lần lại muốn ănlần thứ hai, mà đã ăn lần thứ hai thì lại muốn ăn nhiều nữa ăn hoàikhông chán, cô bị dì nuôi riết thành heo luôn
“ Dì Ngô a, tại sao dì nấu ăn ngon vậy, có bí quyết không, chỉ con với “ Vừa nói cô vừa làm nũng, dụi dụi vào người dì khi dì đang rửa chén
“ Thật tình, Ly nhi con để yên cho dì rửa được không “ Dì Ngô lên tiếng rất nhẹ nhàng nhưng vào tai cô thì trở thành
“ Hức, dì là không muốn con làm phiền, dì ghét con rồi “ Nói xong cô còn cố tình oa oa khóc to
“ Nào có, nào có, Ly nhi ngoan dì không ghét con “ Thấy Phạm Ngọc Ly cứ oa oa như em bé, bà đành xuống nước dỗ dành
“ Ân, thôi dì rửa đi, con đi chơi đây “ Kể ra cô có những giây phút rảnhrỗi này cũng thật thích nhưng cũng có chút buồn, ba mẹ cô thì đã nắm tay nhau đi du lịch châu Âu rồi, Sở Hạo lâu lâu cũng có qua chơi với cônhưng chỉ chơi được một lúc thì liền trở về làm việc , cô cũng phải công nhận hắn rất được ba cô tin tưởng nên toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏtrong công ty đều do Sở Hạo giải quyết , Nhược Lan thì đã nằm viện vàchắc chắn là Doãn Hàn sẽ không cho cô ấy đi chơi với cô ,vậy cô đi chơivới ai đây???Thật nan giải
Thôi ở nhà làm sâu gạo cho khoẻ, với lại cô còn có mấy bộ truyện chưa đọc
15' sau
“ Chán quá đi, chán quá!!! “ Dự định là đọc truyện nhưng tại sao truyệncô ôm lại biến mất ngay trong thư viện và không có hồi đáp, đi lùng sụcthì cũng không thấy, nên mới có khung cảnh một người con gái xinh đẹphoàn toàn bỏ mất hình tượng của mình mà lăn lộn trên giường dẫn tới tóctai thì rối, quần áo thì không trực tự, nhìn cô bây giờ vô cùng chật vật
“ Thôi, tự mình đi chơi vậy “ Tự nhủ xong cô liền bước tới tủ đồ, lấy một chiếc váy màu kem thay ra
___________________
Bây giờ cô đang lang thang trên phố để tìm những quán ăn ngon, quán ăn tiêu chuẩn của cô chính là sạch sẽ và ngon miệng, nhưng tất nhiên đừng baogiờ bảo cô vào nhà hàng, nơi cô muốn đến là nơi đông người, có nhữngngười ở tầng lớp bình dân này,thức ăn ngon này, đồ ăn vặt càng tốt
Đầu óc thì bận suy nghĩ nhưng ánh mắt đã dáo dác xung quanh
“ A thấy rồi “ Khẽ reo lên, cô nhanh chân bước vào một quán lẩu venđường. Quán lẩu này có không khí rất tốt, với lại ở đây cũng gần mấy cây hoa, lâu lâu lại thấy từng cánh hoa mỏng nhẹ bây xuống, thật là mộtkhung cảnh đẹp. Mọi người ở đây đều là người bình dân, có gia đình này,từng tốp học sinh này, cả những bác công nhân vừa đi làm về, trên ngườicòn nhễ nhại mồ hôi, nhưng họ hoàn toàn bỏ qua mọi mệt mỏi đó mà vui vẻtám chuyện cùng đồng nghiệp, còn cô thì sao???Cô đang ngồi bơ vơ mộtmình đây này. Hazz buồn quá, thôi ăn xong rồi đi chơi thật đã vậy, xoátan xoá tan....
Nhẹ nhàng gõ từng nhịp đũa để chờ nồi lẩu thơm ngon được đem lên, nhưng chờ hoài chờ mãi vẫn chưa có
“ Bác ơi khi nào thì con mới được ăn vậy “ Bụng cô đã réo rắt đòi ăn rồi mà vẫn chưa có gì để lấp nên nó cứ sôi ùng ục đây này
“ Con nhóc này, không thấy ta bận à, nếu muốn ăn nhanh thì vào giúp ta “Rõ là một lão đầu mà, bây giờ thì cô mới nhìn kĩ ' nhung nhan ' của ôngchủ, làn da đen, mái tóc thì dài dài ngắn ngắn, mắt mũi cũng khá được,chắc ông cũng cỡ tuổi ba cô, nhưng tích cách ông có vẻ hơi khó chịu nhỉ
Nghĩ thì cũng nghĩ vậy thôi nhưng cô cũng ngoan ngoãn vào giúp ông bác, thếlà hôm đó cô không những tới ăn lẩu mà còn tới để.....chạy bàn.
Quán lẩu ven đường hôm đó bỗng đông khách lạ thường. Vì sao à??? Vì hôm đócó một cô gái chạy bàn rất ư là xinh đẹp nên mọi người đều tựu tập lạiquán lẩu vừa ăn,nói chuyện và nhìn ngắm cô gái xinh đẹp ấy
~~Ta vắng mặt hơi lâu nhỉ???Có ai nhớ ta không???
Xin lỗi mọi người nhé
Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ ta * cúi đầu *