Convertor: tieuvuvivi
Editor: chauuyvu
Âm thanh nói chuyện của Giản Vũ tuy lạnh lùng, nhưng khi nói hắn lại cúi đầu ghé sát vào lỗ tai của Bạch Việt, từng luồng hơi thở ấm áp phả vào tai cùng với sườn mặt nàng, tư thế này thật sự rất ái muội, Bạch Việt đột nhiên cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, đưa tay lên gãi, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
“Đừng làm loạn.” Bạch Việt cũng chưa phát hiện thanh âm của bản thân thấp hơn tám độ: “Ta thực sự có phát hiện mới, ngươi buông tay ra trước.”
Giản Vũ tựa hồ hạ quyết tâm muốn giáo huấn Bạch Việt, chẳng những không buông ra, ngược lại còn nhích lại gần, làm ra bộ dáng đăng đồ tử lưu manh: “Ta nếu không buông, nàng làm gì được ta?”
Trong thời gian công tác lại làm ra vẻ lưu manh với vị hôn thê của mình, nhìn dáng vẻ của Giản Vũ chắc trước đây bị chủ nhân thân thể này chọc giận không hề ít, Bạch Việt nhàn nhạt nói: “Ngươi thật sự không bỏ?”
Khẩu khí Bạch Việt thế nhưng còn tỏ ra vẻ uy hiếp, trong lòng Giản Vũ khinh thường lười không muốn trả lời, rũ mắt nhìn lại nàng, hiển nhiên là đang nhìn xem nàng có thể bày ra thủ đoạn gì.
“Được thôi.” Bạch Việt phun ra một chữ, hít hật sâu vào một hơi, đột nhiên hai tay đưa ra phía sau sờ soạng lung tung.
Giản Vũ là người tập võ, dáng người cực kỳ tốt vòng eo thon chắc, nhớ tới kinh nghiệm mấy lần Bạch Việt bỏ trốn, lúc này cơ thể đã có chuẩn bị, đột nhiên Bạch Việt động đậy, một đôi tay trái phải sờ lên eo của hắn…
Bạch Việt vẻ mặt cười xấu xa: “Ta không tin ngươi không sợ nhột.”
Một chiêu này khiến Giản Vũ thiếu chút nữa hô ra tiếng, lập tức liền buông ra tay lui về sau hai bước, tội nghiệp hắn đường đường một vị công tử đàng hoàng gia thế hiển hách, không thể nào ngờ được một cô nương như Bạch Việt lại không biết e thẹn xấu hổ mà dám sờ lên người hắn.
Nàng ta đúng thật là một dã nha đầu, một chút cũng không biết dè dặt, thế này còn ra cái thể thống gì.
Cũng may là những gia đinh đi theo phía sau chẳng những cúi người mà còn xoay người lại, bằng không thì Giản Vũ thật sợ khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn sẽ bị người khách nhìn thấy.
Bạch Việt thập phần vừa lòng với chiêu tập kích vừa rồi, dùng tay chỉ chỉ Giản Vũ: “May cho ngươi lớn lên anh tuấn, ta cũng không chấp nhặt với ngươi nữa.”
Giản Vũ ấn ấn thắt lưng của mình, sắc mặt hiển nhiên không nhịn được nhất thời nóng lên, sắc mặt trầm xuống đang chuẩn bị phát hỏa, lại bị Bạch Việt giành nói trước: “Ta không có lừa ngươi, ta thật sự phát hiện manh mối, ta biết hung thủ là người nào.”
Bạch Việt nói, còn chỉ chỉ ở trên tường, chính là chỗ khi nãy nàng muốn bò lên.
Giản Vũ cau mày, tuy rằng trong lòng hiện tại rất muốn túm nàng lại dạy dỗ một phen, nhưng vẫn đi qua nhìn.
“Đứa bé quan trọng hơn, ân oán giữa chúng ta chốc lát rồi lại nói.” Bạch Việt dỗ dành Giản Vũ một câu: “Ngươi xem chỗ này, có thấy không, giống như có một dấu chân, ta chính leo lên để xem cái này.”
Thực sự có một dấu vết ở gần phía trên cùng của tường bao, nhưng nếu nói là dấu chân thì có hơi miễn cưỡng. Giản Vũ theo chỗ Bạch Việt chỉ nhìn sang, cũng không khỏi bội phục ánh mắt sắc bén của nàng, ít nhất điểm này ít thủ hạ của hắn vừa rồi tra xét thực hư vẫn chưa phát hiện thấy.
“Kéo ta lên nhìn một chút.” Bạch Việt nói: “Ta có một ý này.”
Giản Vũ theo thói quen tính định vung tay ra hiệu bảo Lương Mông lại đây mang Bạch Việt lên, nhưng tay vừa mới vừa giơ tay lên liền buông xuống, tự hắn nắm lấy quần áo sau lưng Bạch Việt. “Đừng nhúc nhích, ta mang ngươi lên xem.”
Quần áo sau lưng thít chặt lại, Bạch Việt vội vàng vịn vào cánh tay Giản Vũ, sau đó bị nhấc lên, liền ở trên đầu tường. Có khinh công thật tốt, Bạch Việt tự đáy lòng có chút hâm mộ mà nhìn phía dưới tường vây một chút, nhưng nếu bây giờ nàng mới bắt đầu học hẳn đã quá muộn.
“Nhìn đi.” Giản Vũ kéo Bạch Việt đi lên trên tường vây, tuy rằng ngữ khí lạnh nhạt, nhưng thật ra vẫn luôn túm lấy vạt áo nàng, cũng không có ý định tính toán báo tư thù mà đẩy nàng xuống dưới.
“Thật đúng là dấu giày.” Bạch Việt xem xét dấu vết nhỏ kia chừng nửa ngày: “Đây là dấu chân của một đứa trẻ, nhất định là của tiểu thiếu gia Vệ gia để lại.”
Đứa trẻ ba tuổi, thể trọng cũng nhẹ, nếu có đạp chân vào tường thì cũng có thể lưu lại dấu vết như vậy.
Giản Vũ lại kéo người bay xuống dưới: “Nói như vậy, bảo mẫu xác thật không có nói dối, hài tử không phải đi ra từ cổng lớn, hung thủ nhất định từ phía bức tường này nhảy ra ngoài.”
Bạch Việt gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa có thể xác định là người quen gây án.”
“Vì sao biết được?”
“Vừa rồi ta xem phương hướng của dấu chân, như là chính đứa bé đã dẫm chân lên, một đứa trẻ ba tuổi không có khả năng tự mình bò lên, tất nhiên là có người lớn ở phía sau nâng đỡ, hơn nữa bảo mẫu không có nghe thấy động tĩnh gì, như vậy đứa trẻ có quen biết hung thủ, quan hệ cũng rất tốt, vì vậy hung thủ mới có thể lừa gạt đứa trẻ nghe lời để hành sự.”
Tuy rằng nàng lớn lên nhìn chướng mắt nhưng những lời nàng nói quả thật có lý, Giản Vũ gật đầu: “Những nữ tử có mối quan hệ tốt với đứa trẻ, lại có đủ sức mạnh đỡ đứa trẻ lên trên tường, trong Vệ phủ quả thật không ít.”
“Không.” Bạch Việt lắc lắc ngón tay: “Không phải nữ tử, mà là nam nhân. Hơn nữa, ta có lý do hoài nghi, người bắt Vệ tiểu thiếu gia đi cùng với hung thủ giết hại Vệ lão gia là cùng một người.”
Bạch Việt nói ra một câu, mọi người đều ngạc nhiên.
Lương Mông chỉ vào dấu giày trên mặt đất nói: “Nhưng đây rõ ràng chính là dấu giày của nữ nhân, có chân nam nhân nào lại nhỏ như vậy?”
“Là dấu giày của nữ nhân, nhưng ai nói là nam nhân không thể mang giày của nữ nhân”
Lời này vừa nói, mọi người đều là sửng sốt, điều này quả thật chưa có ai nghĩ đến.
“Các ngươi xem dấu giày này đi.” Bạch Việt ngồi xổm xuống, chỉ vào bên trong: “Ở phía sau dấu giày còn có một chỗ rất nông.”
Lương Mông trước đó cũng nhìn kỹ dấu vết, nhưng thật là không nhìn được dấu hình cung nho nhỏ này. Nó chỉ dài bằng nửa ngón tay, nhìn không rõ đó là dấu gì, nghi hoặc nói: “Trên đất có một ít dấu vết, chuyện này cũng rất bình thường.”
“Quả thật bình thường, nhưng nếu nhìn tổng thể thì không bình thường chút nào.” Bạch Việt nói: “Đầu tiên, vết chân sâu như thế này không thể do một nha hoàn bình thường giẫm lên có thể tạo ra được, ngươi xem dấu giày của ta sâu được bao nhiêu.”
Khi nãy Bạch Việt cố gắng bò lên đầu tường, nàng đã giẫm mạnh lên mấy viên gạch, nhưng dấu giày kia nông hơn rất nhiều so với dấu vết này.
“Cân nặng của ta…” Bạch Việt mở miệng định nói ra một con số, sau đó đột nhiên phát hiện chính mình hiện tại cũng không biết nặng bao nhiêu, đoán không ra chỉ có thể sửa lời nói: “Cân nặng của ta cùng với tuyệt đại đa số cô nương trong phủ là tương tự nhau, tuyệt đối sẽ không để lại vết giày sâu như thế.”
“Cũng rất chuẩn.” Giản Vũ ngẫm lại một chút: “Xác thật không nặng.”
Bạch Việt mắt trắng liếc Giản Vũ một cái, nghiêm mặt nói: “Có thể để lại dấu chân sâu như vậy, ta ước chừng cân nặng của người trước sau có thể lên đến hai trăm cân, một nam nhân cường trắng không thể nào đi vừa đôi giày của nữ nhân, cho nên gót chân hắn chắc chắn sẽ bị lộ ra bên ngoài, tuy rằng hắn rất thận trọng khi bước đi, nhưng lại không cẩn thận để gót chân đụng phải mặt đất mới để lại dấu vết như vậy.
Mà cũng chỉ có nam nhân vạm vỡ như thế mới có khả năng bóp chết Vệ Thành mà không tạo ra động tĩnh gì.
Tìm một cô nương chừng một trăm cân ở trong đám đông thì rất khó, nhưng một nam nhân nặng chừng hai trăm cân nam nhân còn không phải rất dễ sao*.
*1 cân TQ = 0,5 kg
Giản Vũ bị thuyết phục, lập tức nói: “Lương Mông, đi tra xem trong Vệ phủ có nam nhân nào có cân nặng như vậy hay không.”
Lương Mông đi ngay lập tức, Bạch Việt kéo kéo tay áo Giản Vũ. Giản Vũ vẻ mặt ghét bỏ phủi tay áo xuống.