Converter: Tieuvuvivi
Editor: Chauuyvu
“Này đều đang tụ tập lại cùng nhau để làm gì?” Giản Vũ kỳ quái nhìn, trong phòng không chỉ có Bạch Việt, Bội Kỳ, còn có một nha hoàn khác của Giản phủ, thậm chí còn có mấy nha hoàn của Nhạn Minh sơn trang, đều hoảng loạn mà đứng dậy, nhìn dáng vẻ có thể vừa rồi đều ngồi thành một vòng ở xung quanh chiếc bàn.
Nhìn lại thì thấy mắt của bọn nha hoàn đều ửng đỏ, đều đang khóc sao?
Giản Vũ ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì vậy, Việt Nhi, nàng là đang giáo huấn bọn họ sao?”
Đây không phải giáo huấn, chưa từng thấy trận giáo huấn nào mà giống như bữa tiệc trà, nha hoàn và chủ tử đều ngồi cùng với nhau.
“Không, làm sao có thể, ta hiền lành như vậy mà.” Bạch Việt cười ha ha đứng dậy, đưa mắt ra hiệu với Bội Kỳ: “Hôm nay tới đây thôi, Mạc Dịch tìm ta có việc, các ngươi đều đi về trước đi.”
Trên mặt bọn nha hoàn đều lộ ra vẻ lưu luyến, nhưng ở trước mặt Giản Vũ thì không dám nhiều lời, vội vàng lần lượt hành lễ rồi lui ra ngoài.
Vẻ mặt của Giản Vũ trông có hơi nghi hoặc, chờ bọn nha hoàn đều đã lui ra, ngay lúc Bội Kỳ cũng muốn đi, cuối cùng cũng đến lúc: “Chờ một chút.”
Bội Kỳ không thể không đứng lại.
“Nói cho ta biết, sao lại thế này.” Giản Vũ nhìn nàng ta: “Ngươi chính là người bên cạnh Việt Nhi, nàng đang giáo huấn ngươi sao?”
Bội Kỳ liên tục lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy ngươi khóc cái gì? Đôi mắt đều đỏ cả.”
Tiểu nha hoàn Bội Kỳ đáng thương căn bản không thắng nổi sự ép buộc của Giản Vũ, nàng ấy lại suýt khóc nữa.
Bạch Việt thở dài, kéo Bội Kỳ qua: “Được rồi, không phải chuyện gì cả, vừa rồi là ta kể chuyện xưa cho các nàng nghe thôi.”
“Nàng còn có thể kể chuyện xưa à?” Giản Vũ không khỏi nói: “Chuyện xưa gì?”
Bạch Việt thật sự không muốn nói, nhưng Bội Kỳ thì không dám không nói, chỉ ậm ừ nói: “Là chuyện xưa về tài tử giai nhân.”
“Nàng lại còn kể chuyện về tài tử giai nhân?” Giản Vũ cười nói: “Kể qua cho ta nghe một chút, nếu như thấy hay, ngày mai ta sẽ đến hội chợ thuê cho nàng một sạp hàng, kiếm thêm ít thu nhập.”
Bạch Việt trừng hắn một cái: “Ta đây cũng thật sự đa tạ ngài.”
Bội Kỳ lại cảm thấy đây là chủ tử mình đang tán tỉnh người, cho nên cũng không có sợ hãi nữa, che miệng cười nói: “Bạch tiểu thư kể chuyện xưa, gọi là……”
“Chờ…… khoan đã……” Bạch Việt chưa kịp che đi miệng của Bội Kỳ, nàng ấy đã nói ra. “Đào hôn 99 lần, vị hôn thê giá trên trời của thiếu gia bá đạo.”
Bạch Việt chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để trốn đi.
Đại khái là bởi vì cái tên này quá dài lại gây kinh thế hãi tục, sắt mặt Giản Vũ nhất thời ngây ra, sau một lúc lâu mới hồi tưởng kịp, chỉ vào chính mình: “Thiếu gia bá đạo?”
“Không phải.” Bạch Việt che lại mặt.
“Vị hôn thê giá trên trời?” Giản Vũ lại chỉ chỉ Bạch Việt: “Còn muốn đào hôn 98 lần nữa?”
Chà, cũng nghĩ quá rõ ràng, trước đây cũng đã trốn được một lần.
“Chuyện xưa này chỉ là bịa đặt thôi.” Bạch Việt một tay đẩy Bội Kỳ đi ra cửa, một tay thì đóng cửa lại, nghiêm túc nói với Giản Vũ: “Nếu như có chỗ nào tương đồng, chỉ là do trùng hợp, xin đừng dò xét, còn chuyện ta là vô giá…… Đúng rồi, đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì sao?”
Giản Vũ cười như không cười cũng không ép hỏi, mà lại hỏi: “Vừa rồi có nghe được âm thanh bên ngoài không?”
“Là tiếng bùm đó sao? Có nghe thấy, ta cũng đang muốn đi ra ngoài nhìn xem, có phải là có người rơi xuống nước không?”
“Không phải là có người rơi xuống nước, không cần nhìn.” Giản Vũ hàm hồ nói: “Nơi này ngày thường rất ít người, hơn nữa luôn xuất hiện những động vật nhỏ, mèo hoang cùng với thỏ con linh tinh, không cần để ý.”
Nghe rất giả tạo, Bạch Việt hồ nghi nhìn kỹ Giản Vũ, do dự một chút nói: “Ta đối với động vật nhỏ cũng không có gì hứng thú, cũng không có gì ý kiến. Ta chỉ muốn hỏi một câu…… Có người bị cắn sao?”
Sắc mặt của Giản Vũ hơi vặn vẹo, dứt khoát nói: “Không có người bị cắn.”
“Không cắn người là được.” Bạch Việt nhẹ nhàng thở ra: “Yên tâm đi, ta không sợ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giản Vũ cảm thấy yên tâm: “Ta đi ra ngoài trước đây, nàng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai ta dẫn nàng ra ngoài giải sầu.”
Bạch Việt đưa Giản Vũ đi như tiễn một vị thần, ngẫm lại thì thấy buồn cười, phụt một tiếng ngã vào trên giường.
Nhưng trong đầu nàng những câu chuyện xưa còn dài hơn cái tên đó, nếu sau này thật sự muốn rời khỏi Giản phủ, không có cơm ăn áo mặc, nàng có thể tìm một chỗ thuyết thư, nói không chừng cũng có thể nuôi sống chính mình.
Trên giường có để một tập tài liệu, đó là vụ án người tuyết giấu xác, Bạch Việt không sợ chút nào, chỉ luôn cảm thấy vụ án mạng này có gì đó kỳ lạ, nàng đọc đi đọc lại mấy lần rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm nghe được âm thanh gì đó, nàng híp mắt đứng dậy mở cửa sổ ra nhìn một chút, à, trên quảng trường bên hồ, Giản Vũ một thân áo đen đang ở đó múa kiếm, trường thân tựa ngọc, dáng người cao ráo, trong cảnh tuyết trắng xóa lại mạnh mẽ như gió, thập phần đẹp mắt.
Thật là đẹp mắt, cảnh đẹp ý vui, đây lại là vị hôn phu của ta……
Bạch Việt lau khóe miệng, khoác áo choàng trắng, giống như ông lão dạo bước ra cửa.
“A, Bạch tiểu thư đã dậy rồi.” Một âm thanh quen thuộc ở một bên truyền đến.
Bạch Việt quay đầu lại và thấy là Lâm Di.
Hôm qua Lâm Di không cùng bọn họ ra ngoài, hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, có thể thấy được là nàng ta đã tới đây đêm qua.
Có thể bởi vì nguyên nhân xuất liện vụ án người tuyết giấu xác, Giản Vũ tạm thời điều chuyển nhân thủ từ trong kinh thành đến làm việc, Bạch Việt cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là gật gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Nàng là người mà ngay cả Giản Vũ cũng ghét, sao hắn có thể quan tâm đến thủ hạ bên cạnh hắn chứ.
Bất quá chỉ mới sáng sớm, không cần phải khiến cho mình không thoải mái.
Giản Vũ nghe thấy giọng nói của Bạch Việt, ánh mắt hơi lóe lên, rút kiếm múa hoa trong không trung, còn chưa đợi nàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hắn đã đâm thẳng vào trong không trung.
Bạch Việt chỉ thấy một bóng đen từ trong bầu trời đầy tuyết trắng đâm thẳng tới, căn bản còn chưa kịp phản ứng gì, ánh sáng chói lọi đã đến trước mặt nàng, một trận gió ập tới chính diện, thổi mái tóc dài của nàng bay tứ tán, ánh sáng bức ép xẹt qua bên tai, sau đó đột nhiên im bặt.
Bạch Việt hít vào một hơi, còn chưa kịp nuốt xuống, Giản Vũ đã vững vàng đứng ở trước mặt nàng, trường kiếm giương ngang, mặt trên còn có một đóa hoa đào màu hồng phấn.
Đối mặt với Bạch Việt đang dại ra, Giản Vũ hơi hơi mỉm cười, duỗi tay lấy đóa hoa kia, cắm ở trên búi tóc của nàng.
“Dọa nàng rồi à?” Giản Vũ cười giống như liếc mắt đưa tình, mà hình như thật sự là vậy.
Bạch Việt cuối cùng cũng thuận khí lại, từ từ thở ra, chỉ cảm thấy sau lưng xiêm y của mình bị thấm ướt mồ hôi, giống như vừa rồi nàng đã dạo một chuyến qua quỷ môn quan.
Nhưng thua người không phải thua trận, nàng rốt cuộc vẫn kìm nén được sự hoảng sợ, thừa lúc Giản Vũ đang nhìn mình, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết.
Sau đó ở trước mặt đám đông đang nhìn chăm chú, Bạch Việt duỗi tay lau cái trán đổ đầy mồ hôi của Giản Vũ, quan tâm nói: “Trời lạnh, ngài mau đi đổi xiêm y đi, ta cũng đi rửa mặt một chút, cùng nhau dùng bữa sáng.”
Chờ Bạch Việt bước vào trong phòng và đóng cửa lại, Giản Vũ ném kiếm ở trong tay cho Lâm Di.
“Thấy rõ chưa?” Vẻ mặt dịu dàng ôn nhu của Giản Vũ đã hoàn toàn biến mắt.
Dưới bóng râm của tàng cây, không biết khi nào đã có một nam nhân đứng ở đó, dựa vào gốc cây khẽ gật đầu: “Xác thật không giống biết võ công.”
Giản Vũ dùng khăn của Bạch Việt lau tay, lạnh lùng nói: “Bạch Việt tuyệt đối không biết võ công, điểm này ta có thể bảo đảm. Về phần những người khác, nếu chưa có chứng cứ rõ ràng, tuyệt đối không cho phép các ngươi động vào một sợi tóc của nàng.”
Nam nhân thần sắc đạm nhiên, không nói lời nào.
Giản Vũ đem khăn vứt trên mặt đất: “Nói với chủ tử của ngươi, trừ phi bằng chứng như thái sơn ở trước mặt ta, nếu không, lại dám đụng đến người của ta, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”