Đêm đến, Long Kiểu Nguyệt nhìn vầng minh nguyệt sắp thành một hình tròn viên mãn ngoài cửa sổ, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trường Lưu tam phong, Phù Vân các, Mẫn Sinh cung, Tam Tư điện. Trường Lưu tam thủ, Thu Minh Uyên, Thiên Hộ Trần Ngọc, Trầm Vọng Sơn.
Trường Lưu chỉ có ba vị thế tôn, nhưng ở dưới lại phân thành thất môn, hơn nữa trên ba vị thế tôn, tổng cộng có mười vị Trưởng lão. Tiên Xu phái, Linh Thú phong, Thiên Cơ thai đều quy về dưới trướng quản lý của Trầm Vọng Sơn.
Hiện tại sư tôn xuất lĩnh Tiên Xu phái là Tĩnh Thuỷ sư thái. Căn cứ vào những gì mà Tần Cúc Cự nhớ về tình tiết vở kịch, vị Tĩnh Thuỷ sư thái này khi còn rất trẻ đã từng có một đoạn ái tình khắc cốt minh tâm, nhưng sau ý trung nhân lại bị ma tộc ở Ma giới giết chết, vì thế vị Tĩnh Thuỷ sư thái này ghét ma như thù, phàm những kẻ có một hào nào quan hệ với ma tộc, đều thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.
Nhưng hiện tại, Long Kiểu Nguyệt - du khách tới Trường Lưu [kỳ thực là gian tế ma tộc] trong thân chứa [Phệ tâm ma cổ], mảnh đất mà nàng đứng đây, lại chính là trúc xá tiểu viện của thủ tịch đại đệ tử Tiên Xu phái.
Long Kiểu Nguyệt nhìn chằm chằm trăng sáng vằng vặc trên người, trong lòng dĩ nhiên sáng tỏ.
Làm Tần Cúc Cự tự tay viết hoàn tình tiết vở kịch [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], tối mai ma tôn sẽ xuất hiện thế nào, Tần Cúc Cự đã sớm biết rõ trong lòng được không?
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng y phục rơi xuống đất vang lên, Long Kiểu Nguyệt không cần quay đầu cũng biết đó là ai, cũng biết người ta đang làm gì. Nàng chỉ ngây ngốc nhìn ánh trăng, suy tư về con đường ngày sau, ai ngờ người nọ lại đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Long thí chủ, ngươi trước chớ quay đầu lại."
Gì? Gì gì gì?
Không nói còn đỡ, nghe thế, Long Kiểu Nguyệt không khỏi quay đầu lại, vừa liếc nhìn, Long Kiểu Nguyệt cảm thấy bỗng nhiên [bị mĩ sắc] làm choáng váng.
Trong căn trúc xá đơn giản, Bạch Chỉ đang đứng đưa lưng về phía nàng, đai lưng bạch sắc rơi xuống, xiêm y đã sớm tuột xuống tới vòng eo mảnh dẻ, lộ ra tấm lưng tinh tế cùng bờ vai nuột nà, nhìn qua thật sự nhỏ nhắn mềm mại, không chịu nổi cầm giữ quá chặt.
Ánh trăng trắng noãn như phủ lên thân thể nàng một tầng ánh sáng tinh oánh thanh khiết, tóc đen mượt, nõn nà động tâm, tấm lưng trần sáng bóng mê người ở trước mặt như phù dung sớm nở tối tàn, lại lần nữa bị lớp nội y bạch sắc tơ tằm ở bên cạnh che lên.
May mà Bạch Chỉ cũng không quay đầu lại, không nhìn thấy bộ dáng Long Kiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm. Long Kiểu Nguyệt đỏ hồng bộ mặt già, không biết vì sao lại xấu hổ quay đi, làm bộ như đang tiếp tục cẩn thận nghiên cứu trăng tròn phía chân trời.
Thẩm mỹ không chỉ vượt qua biên giới, mà thậm chí còn vượt qua cả giới tính. Tần Cúc Cự vừa nghiên cứu ánh trắng, vừa thầm nghĩ trong lòng.......Chậc chậc, đúng là vưu vật nhân gian mà.......
Bạch Chỉ thay xong nội y, quay đầu ngồi trên giường bằng thanh trúc, thanh âm ôn nhu nói: "Sư phó đi vân du rồi, Tiên Xu phong hiện tại do ta quản lý. Thế tôn vốn tưởng Long thí chủ sẽ không lên núi, cho nên không chuẩn bị sẵn phòng cho Long thí chủ. Đêm nay liền uỷ khuất Long thí chủ, cùng Bạch Chỉ ngủ ở Thanh Nhã Hiên."
Thanh Nhã Hiên? Không phải chỉ một cái trúc xá cũ nát sao? Hở tứ phía, may hiện tại là mùa hè, cũng không biết trên núi có ấm không, mùa đông còn chưa tới.
Long Kiểu Nguyệt quay đầu lại, nhìn Bạch Chỉ đang ngồi trước giường.
Mặt như trăng tròn, mi nhãn như nước, đây là nhân vật mà nàng tự tay tạo ra dưới ngòi bút, sinh động, biết vui biết buồn.
Thấy Long Kiểu Nguyệt bình tĩnh nhìn mình, Bạch Chỉ hơi nheo mắt, sờ sờ mặt mình, có chút ngượng ngùng thắc mắc: "Ta và Long thí chủ mới gặp gỡ, lại không biết vì sao Long thí chủ cứ nhìn Bạch Chỉ như vậy, là do Bạch Chỉ làm không khéo chỗ nào sao?"
Không không không, ngươi tốt lắm, ngươi rất được.
Thật là.......ôn nhu quá đi ~
Vừa nghĩ đến trong nguyên văn, Bạch Chỉ mà Long Kiểu Nguyệt nằm cùng một giường này, ngày sau lại vì một tên nam nhân mà thành thế nước lửa, thù sâu như biển, Tần Cúc Cự tỏ vẻ bó tay.
Ta đm nó viết cái thứ tiểu thuyết gì không biết, vì sao nữ nhị này nơi nơi đều thu hút cừu hận chứ?! Lại nói tiếp tên nam chủ kia rốt cuộc soái đến mức nào, ngay cả tiểu muội tử ôn nhu như thế này cũng khăng khăng một mực làm fans của hắn, cuối cùng ngay cả mệnh cũng không cần, cứ muốn gây sự với Long Kiểu Nguyệt. Như bây giờ hoà hoà khí khí sư môn hữu ái, thật tốt! Ta đã là Long Kiểu Nguyệt, nhất định sẽ giữ quan hệ tốt đẹp với thủ tịch đại đệ tử của Tiên Xu phái này, làm sao còn có thể vì một tên nam nhân mà cùng nàng trở mặt.
Long Kiểu Nguyệt vừa định thoát hài leo lên giường, đột nhiên lại như nghĩ tới cái gì, mở bọc hành lý mình đem theo lên núi, bên trong có một cái Khuy Thế Kính, một cây hàn thiết huyền tiên, một đống lớn đồ ăn vặt dùng giấy da trâu bọc.
Nàng lấy một bọc hạt dẻ đường dùng giấy dầu gói kín ra, mở ra lấy một viên bỏ vào miệng, lại đưa cho Bạch Chỉ: "Nếm thử đi, ăn ngon lắm."
Trường Lưu vốn khổ tu, môn hạ đệ tử ăn nói cẩn thận chú trọng tự thân hàm tu, trừ khi mang theo yêu bài của một trong ba vị thế tôn xuống núi trừ yêu, môn quy nghiêm lệnh không cho đệ tử một mình xuống núi. Bạch Chỉ từ khi còn bé đã bị gia tộc đưa lên Trường Lưu tu hành, mấy món ăn vặt được rao bán đầu đường kinh đô, đủ màu rực rỡ mê người ngon miệng, nhưng nàng lại ngay cả nghe cũng không nghe nói qua.
Nhưng xuất thân từ danh môn thế gia có tu dưỡng tốt, xuất phát từ sự rụt rè khắc chế, Bạch Chỉ nàng sao có thể tuỳ ý nhận đồ người khác tặng.
Bạch Chỉ lắc đầu, trong lòng tuy phi thường muốn nếm thử, nhưng vẫn lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt: "Bạch Chỉ không thích ăn những thứ này, đa tạ ý tốt của Long thí chủ."
Long Kiểu Nguyệt đã sớm nhìn thấu đắn đo của Bạch Chỉ, bất chấp lấy gói hạt dẻ đặt vào tay nàng, lại bắt đầu khuyến khích: "Nếm thử thôi mà, lại không ai biết. Ngươi cũng chưa thử qua, sao biết không thích đây?"
Trở thành bằng hữu, phương thức nhanh nhất chính là có một địch nhân chung.
Căn cứ vào kinh nghiệm lăn qua lộn lại giữa một đám nữ nhân của Tần Cúc Cự kiếp trước, nữ nhân a, chính là thích ăn ăn ăn mua mua mua nói nói nói. Nếu muốn phá vỡ lớp băng cứng giữa hai nữ nhân xa lạ, thì phải dựa vào đủ loại đồ ăn vặt ùn ùn kéo tới. Mà cách để củng cố tình hữu nghị giữa hai nữ nhân, vũ khí tốt nhất chính là khinh bỉ mắng chửi cộng đồng cừu thị ai đó!
Đáng tiếc Long Kiểu Nguyệt mới đến, không có người nào làm mục tiêu, không thể làm thăng hoa thứ hữu tình bình thuỷ tương phùng này thêm một chút. Nhưng nữ nhân đều yêu bát quái*, không phải sao?
(*hóng hớt, nhiều chuyện)
Long Kiểu Nguyệt mở nắp một hộp mứt quả, ngửi hương hoa hồng thơm lừng bên trong, lấy bánh quế hoa hồng ngàn tầng xốp giòn, như dĩ vãng trước khi trọng sinh, hứng thú hóng hớt vô giúp vui tò mò hỏi: "Bạch Chỉ, ngươi vì sao lại gọi ta là Long thí chủ? Theo lý thuyết, ta thông qua khảo hạch của Trường Lưu, nên là đệ tử nhập môn, ngươi vì sao không gọi thẳng ta là Kiểu Nguyệt hoặc sư muội thế?"
Người nào đó đã quang minh chính đại quên mất, cửa cuối cùng nàng là đi cửa sau VIP do Hoá Mục Thánh Thủ tự mình mở, dùng một đầu Bỉ dực điểu đến đón, cũng không xem như thông qua hoàn bộ khảo hạch nhập học.
Bạch Chỉ đang tinh tế nhấm nuốt một viên hạt dẻ, nàng chậm rãi nuốt xuống rồi mới ôn nhu hồi đáp: "Chuyện này ta không rõ lắm......Nghe môn hạ có đệ tử lén nói, Long thí chủ và Thế tôn có hôn ước, không có khả năng để Long thí chủ gánh vác danh phận sư đồ bái nhập Tam Tư điện. Ngày sau nếu Long thí chủ cùng Thế tôn thành hôn, quan hệ sư đồ này bị nói ra, sợ sẽ khiến cho toàn bộ huyền môn chê cười."
Mẹ nó, thì ra tên tâm cơ boy Trầm Vọng Sơn này, hôm nay ở trước mặt mọi người mở cửa sau, phái Bỉ dực điểu tới đón nàng, không cho nàng thông qua vòng khảo hạch cuối cùng thuận lợi nhập sư môn, nguyên lai là có ý này.
Khó trách Long tông chủ chỉ coi như cho nàng lên Trường Lưu sơn du ngoạn một chuyến, tuyệt đối không lo lắng nàng sẽ thanh tu chịu khổ. Tuy rằng Trường Lưu môn quy sâm nghiêm, cấm dục cấm tham cấm tà, thừa hành khổ tu, nhưng Long Kiểu Nguyệt không bái nhập sư môn, vậy thì tám trăm một ngàn điều môn quy đối với nàng căn bản không có tác dụng!
Phỏng chừng cha nàng lúc trước buộc nàng lên Trường Lưu, chính là vì muốn để nàng ở cùng con rể tương lai Trầm Vọng Sơn bồi đắp tình cảm. Khó trách Long Kiểu Nguyệt muốn rời nhà trốn đi, dù sao thiếu nữ hoàn khố phản nghịch như nàng, nếu không phải Bắc Lăng Thành mang theo quang hoàn nam chủ - tất cả muội tử đều phải yêu ta, thì một người như đại tiểu thư của Long Đình thế gia người ta đời nào có khả năng cam tâm tình nguyện vì đám hỏi gia tộc bị gả cho Trầm Vọng Sơn!
Mẹ nó cái này cũng kém nguyên tác quá xa đi? Đây vẫn là cố sự do ta viết hả? Mục đính bái nhập Trường Lưu hoàn toàn biến dạng rồi? Mạch truyện chính là ai viết cho lão tử! Lăn ra đây cho ta! "Chơi" nữ nhị cũng không cần phải "chơi" đến thế chứ!
Ta ngã!
Tuy Trầm Vọng Sơn kia, Tam Tư thánh thủ, quyền cao chức trọng, diện mạo tuấn tú, tính cách ôn nhu, hỏi han ân cần cẩn thận.......Nhưng hắn có thể sống đến cuối cùng, ta có năng lực thoát khỏi vận mệnh [kỳ thực là nội dung vở kịch] tự tay chém đầu hắn xuống hay không, nếu được vậy thì tốt biết bao nhiêu? Nếu ta cứ thế khoác lên mình thân phận vị hôn phu của Trầm Vọng Sơn, ngươi bảo ngày sau ta có khả năng hắc hoá phải làm thế nào mới có thể đối diện với bản mặt quan tâm thân thiết ôn nhu kia đây!!!!!!
Bạch Chỉ ở trước mặt lần thứ n thò tay vào gói giấy dầu, như phát giác ra cái gì, mặt đỏ lên, đưa gói hạt dẻ trả lại cho Tần Cúc Cự. Tần Cúc Cự đang vội vàng suy tư rốt cục xảy ra vấn đề ở chỗ nào, căn bản không để ý hạt dẻ trong bao đã bay gần hết.
Bạch Chỉ cầm lấy khăn tay xoa xoa miệng, trên mặt còn mang theo nét ửng hồng hoảng hốt.
Thế nhân đều biết, nhị tiểu thư của Bắc thương Tề Vân phủ sinh ra dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã tri thư đạt lý, bái nhập Trường Lưu tu hành đã gần mười năm, đạo pháp xuất chúng thành tích chói lọi, có thể nói là danh môn điển phạm trong lòng thế nhân.
Nếu để người khác biết, đại tiểu thư ngoài mặt rụt rè ôn nhu, sau lưng lại tham ăn đến vậy, không chỉ không để ý rụt rè ăn đồ ăn vặt của người mới quen sơ, còn ăn không ngừng, ăn lấy ăn để. Nếu nói ra, không biết sẽ bại hoại thanh danh của phủ môn đến mức nào.
Từ nhỏ, nàng đã được coi là điển phạm thông hiểu lễ nghi nhất trong số tông môn các phủ. Trước bảy tuổi, nàng chưa bao giờ ra khỏi cửa phủ. Sau bảy tuổi, Trường Lưu chiêu học, đạo sư trong phủ nói nàng trời sinh tuệ căn, phụ thân liền đưa nàng lên Trường Lưu. Từ đó, sau bảy tuổi, nàng chưa bao giờ ra khỏi Trường Lưu.
Từ phủ môn đến Trường Lưu, phụ thân nói nữ tử chưa xuất giá không thể xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, như vậy mất lễ nghi, nàng liền đội khăn che mặt ngồi trong xe ngựa, ba ngày ba đêm, trừ bỏ ban đêm ở khách điếm tìm nơi ngủ trọ, ngay cả mành trong xe ngựa cũng chưa từng nhấc lên một lần.
Nàng không biết trừ phủ đệ của Tề Vân phủ, thế giới bên ngoài rốt cục có bộ dáng gì. Những món ăn vặt đầu đường mỹ vị, những món đồ chơi nho nhỏ màu sắc rực rỡ, đều là tạp vật mà phụ thân nói làm người ta mê muội mất ý chí. Bên ngoài tiếng người ồn ào, nàng muốn thò đầu ra xem, nhìn ngắm thế giới trăm điều mới mẻ, nhưng càng nghĩ thế, nàng lại càng đoan chính an vị. Dù trong xe ngựa, nhưng dáng vẻ nàng nề nếp ngồi nghiêm chỉnh giống như toàn bộ thế giới, toàn bộ trưởng bối của Tề Vân phủ đều đang nhìn nàng.
Tần Cúc Cự suy tư nửa ngày, cuối cùng nhớ ra, tốt cuộc sai ở chỗ nào.
Trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], Long Kiểu Nguyệt tự mình chịu đựng độc phát một tháng, sau đó thật sự kiên trì không được nên mới lên núi.
Long Kiểu Nguyệt từ nhỏ đã tiếp nhận sự gíao dục của chính phái, cừu thị ma tộc, đương nhiên không muốn dưới sự thao túng của [Phệ tâm ma cổ] mà chịu ma tôn bài bố. Cho dù sau đó nàng khuất phục trước lực lượng của [Phệ tâm ma cổ], cuối cùng phải lên núi cũng là tâm không cam tình không nguyện. Mà Tần Cúc Cự lại không giống, nàng vừa biết trong cơ thể có ma cổ, liền lập tức vui vẻ chạy lên Trường Lưu. Tính thời gian thì trước hẳn một tháng!
Lại nói, Long Kiểu Nguyệt sau khi độc phát một tháng mới lên Trường Lưu, có lẽ trong vòng một tháng ấy, Long tông chủ thấy nàng kiên quyết chống lại đám hỏi của Trầm Vọng Sơn và nàng như thế, cho nên huỷ bỏ hôn ước. Nhưng Tần Cúc Cự hiện tại lại vui sướng chạy lên Trường Lưu, Long tông chủ vốn nên trong một tháng ấy đấu tranh tâm lý rồi huỷ bỏ hôn ước, kết quả giờ đều biến thành "có lẽ có thể"........
Tình tiết kiểu này......thật không xảy ra theo lẽ thường........
Tần Cúc Cự buồn bực nửa ngày, lại nhìn Bạch Chỉ đang khẩn trương căng thẳng chú ý mình.
Bạch Chỉ co quắp bất an ngồi dựa vào vách tường bằng trúc, ánh mắt né tránh, nhưng quả thật vẫn thật cẩn thận nhìn nàng, thần sắc sợ hãi lại thẹn thùng. Long Kiểu Nguyệt cúi đầu vừa nhìn, hạt dẻ trong gói giấy cũng chỉ còn lại ít ỏi mất viên. Nàng theo bản năng hơi hơi đề cao âm thanh: "Ngươi ăn hết chỗ này?"
Bạch Chỉ như bị đả kích nặng nề, trên mặt đỏ như phủ rặng mây đỏ, hồng lên cả tai. Hốc mắt của nàng nháy mắt hồng lên, trong lòng vừa thẹn vừa phẫn hận, ước gì che mặt đứng lên chạy đi.
Thân là nhị tiểu thư Tề Vân phủ, thân là thủ tịch đệ tử tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy của Trường Lưu nhiều năm, nàng sao có thể không biết rụt rè như vậy, sao có thể thất lễ ăn của người ta nhiều đến thế? Chuyện này nếu nói ra, về sau thể diện của nàng biết vứt đi đâu? Long Kiểu Nguyệt cùng mọi người khẳng định đều sẽ khinh thường nàng, nàng xấu hổ và giận dữ đến sắp không biết phải làm thế nào cho phải!
Long Kiểu Nguyệt lại nói tiếp liền một câu: "Ngươi không biết à? Loại hạt dẻ này ăn nhiều quá sẽ khó tiêu hoá lắm! Chờ chút, chỗ này của ta còn có một hộp nước mận, có thể giúp tiêu hoá tốt hơn."
Bạch Chỉ nghe thế, bỗng nhiên cứng lại. Nàng đầu tiên kinh ngạc, sau đó lại thở phào một hơi, thế này mới dám nhìn người kia. Nhìn thấy Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt như thường, lại xác nhận nàng ấy tựa hồ cũng không bởi vì mình ăn nhiều quá mà toát ra vẻ bất mãn hay hèn mọn, Bạch Chỉ mới nhanh chóng không dấu vết thu liễm thần sắc quẫn bách kia lại, chỉ là hốc mắt hơi hơi hồng, lỗ tai cũng có chút nóng lên.
Thần sắc Long Kiểu Nguyệt tỏ vẻ không quá để ý Bạch Chỉ, nàng chỉ nhìn vầng minh nguyệt ẩn dấu qua khe hở trên cửa sổ bằng trúc. Bạch Chỉ nhìn Long Kiểu Nguyệt khi thì cảm thán khi thì ngây ngô cười, thế nhưng không chối từ nữa, đưa tay qua tiếp nhận chiếc hộp gỗ nho nhỏ mà nàng lấy ra từ trong bọc hành lý đưa qua.
Hộp gỗ đựng nước kia có gắn phong bảo thạch, cầm trong tay không một chút sức nặng. Sau khi mở ra, bên trong là một hàng bánh màu hồng nhạt, mùi thơm ngọt ngào nức mũi lạ lùng.
Bạch Chỉ nhìn ánh trăng rọi xuống phủ một quầng sáng lung linh tinh khiết trên mặt Long Kiểu Nguyệt, không biết vì sao, hốc mắt lại nóng lên, khoé môi cũng bất giác câu lên một nụ cười nhợt nhạt.
Hết chương 10
- ---------------------------------
Bách Linh: Tâm cơ boy Trầm Vọng sơn =)) cười xỉu
Bạch Chỉ à sao mất giá quá vậy, vì mấy miếng bánh mà đớp thính rồi =)))) Bà con cứ chèo thuyền Chỉ x Nguyệt đi nha, Hoa Hoa tiểu công chúa còn đang chập chững tập đi, còn lâu mới xuất hiện tranh sủng:))