Khi Mạnh Hiểu Dư đang căm giận thầm mắng Nam Cung Vân Hạm thì Nam Cung Vân Hạm lên tiếng. "Tiểu Dư nhi."
Nam Cung Vân Hạm vừa giúp Mạnh Hiểu Dư ấn huyệt đạo vừa gọi.
"Ân?" Vì trong lòng đang mắng nàng, Mạnh Hiểu Dư đang hưởng thụ chế độ ưu đãi, nghe nàng gọi tên mình, nhẹ nhàng lười biếng đáp.
"Xin lỗi ngươi, mấy ngày nay ta có hơi quá mức." Nghe Mạnh Hiểu Dư đáp, Nam Cung Vân Hạm chậm rãi nói.
"Vì sao nói như vậy." Nghe Nam Cung Vân Hạm đột nhiên nói một câu khó hiểu, Mạnh Hiểu Dư không rõ hỏi lại.
"Ta.... ta không nên quấn lấy ngươi như vậy, không nên mỗi ngày đều khiến ngươi mệt mỏi như vậy." Nhìn Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc quay đầu nhìn mình, Nam Cung Vân Hạm áy náy giải thích.
Nghe thấy nàng giải thích, Mạnh Hiểu Dư có chút câm nín, trong lòng không nhịn được tiếp tục mắng: "Cuối cùng tỷ cũng phát hiện rồi sao!" Tuy trong lòng mắng như vậy nhưng khi nhìn thấy gương mặt không ngừng tự trách của nàng, Mạnh Hiểu Dư vẫn nói: "Không sao Vân Hạm tỷ tỷ, ngươi cũng là vì thích ta mà thôi!"
"Ân, tiểu Dư nhi ngươi nói không sai, ta rất thích ngươi."Nói rồi Nam Cung Vân Hạm dừng lại vài giây, sửa lại lời vừa rồi: "Không, phải nói là ta yêu ngươi." Nói xong nàng cúi xuống hôn nhẹ khóe môi Mạnh Hiểu Dư.
"Haha, Vân Hạm tỷ tỷ đã nói như vậy, ta đây cũng không có lý gì không nhận lời xin lỗi của tỷ." Mạnh Hiểu Dư đỏ mặt, tiếp tục nói: "Vì ta cũng yêu Vân Hạm tỷ tỷ! Tuy rằng ta không thể dành toàn bộ tình yêu cho tỷ còn muốn tỷ yêu ta, ta không biết có phải mình rất ích kỷ không, đã yêu Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ lại yêu Vân Hạm tỷ tỷ....." Mạnh Hiểu Dư chưa nói xong đã bị Nam Cung Vân Hạm ngắt lời.
"Như vậy là đủ rồi, chỉ cần tiểu Dư nhi cũng yêu ta, vậy là đã đủ." Nam Cung Vân Hạm hôn nhẹ môi Mạnh Hiểu Dư, thầm thì.
Tục ngữ nói, phong tình nhất là vào sáng sớm, tuy hiện tại đã giữa trưa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hai vị trong phòng.
"Ân.....Vân Hạm tỷ tỷ....." Giơ tay đẩy Nam Cung Vân Hạm trên người mình, lúc này Mạnh Hiểu Dư không còn biết nói gì hơn. Hiện tại là buổi sáng. À không, buổi trưa, sao Nam Cung Vân Hạm lại chẳng phân biệt giờ giấc mà yêu cầu? Eo nàng vẫn còn đang đau, nàng không nghĩ phải bị nặng hơn.
"Ân?" Vươn tay bắt lấy hai cổ tay của Mạnh Hiểu Dư, ấn lên đỉnh đầu, tay trái xoa ngọn núi nhỏ trước ngực nàng, Nam Cung Vân Hạm hôn lấy cần cổ non mịn của nàng, thi thoảng dùng sức cắn nhẹ, chốc lát tạo nên một dấu dâu tây.
"A....ân...." Cảm giác tê ngứa ở cổ khiến nàng khẽ ngân: "Vân..... Vân Hạm tỷ tỷ..... Hiện tại vẫn.... vẫn là...." Vốn Mạnh Hiểu Dư muốn lên tiếng ngăn cản nàng, nhưng chưa nói xong Nam Cung Vân Hạm đã luyến tiếc cần cổ trắng nõn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi phấn nộn đang mở kia, cũng ngăn đi lời chưa nói của Mạnh Hiểu Dư.
Triền miên hôn xong, Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư không thở nổi dưới thân nói: "Tiểu Dư nhi ngươi quá đẹp, ta rất yêu ngươi, ta rất muốn ôm ngươi như vậy cả đời." Nói rồi cúi đầu lại hôn lên môi nàng, nhưng nụ hôn lần này không mang tính xâm lược. Nàng ngậm lấy môi dưới của Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng cắn, hút. Đầu lưỡi muốn cậy khớp hàm đang khép chặt của Mạnh Hiểu Dư nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không được, Nam Cung Vân Hạm đành mở miệng dụ dỗ: "Tiểu Dư nhi ngoan, mở miệng ra để ta đi vào."
Mạnh Hiểu Dư nghe thấy lời này, không những không mở miệng, còn dùng sức cắn chặt khớp hàm: "Ta không mở đó, nếu tỷ vào được, vậy hôm nay không phải ta không thể xuống giường được sao?" Trong lòng nghĩ vậy, nàng kiên quyết lắc đầu.
"Thật sự không mở?" Buồn cười nhìn Mạnh Hiểu Dư cố gắng không mở miệng, Nam Cung Vân Hạm xấu xa cười hỏi.
"Hừ!" Nghe thấy lời này, Mạnh Hiểu Dư dùng hơi hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu không nhìn gương mặt đang cười xấu xa của ai kia, thầm nghĩ: "Ta đây mới không chịu uy hiếp của tỷ!"
Nhìn dáng vẻ ta không mở miệng, tỷ có thể làm được gì ta của nàng, Nam Cung Vân Hạm càng cười tươi hơn. Nàng cúi đầu hôn lên cần cổ của Mạnh Hiểu Dư, tay trái cũng buông nơi mềm mại trước ngực nàng ra. Khi Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, nàng chậm rãi di chuyển tay mình xuống dưới, tìm đến nơi u cốc thần bí kia, sau đó cách tiểu khố hồng nhạt, xoa nắn viên đậu đỏ đang ngượng ngùng.
"Ân....a....." Hạ thân bất ngờ bị kích thích làm Mạnh Hiểu Dư không nhịn được mở miệng ngâm khẽ, Nam Cung Vân Hạm thừa dịp, đưa lưỡi vào điên cuồng đoạt lấy trong miệng nàng.
Hạ thân bị kích thích, trong miệng bị quấn lấy làm Mạnh Hiểu Dư có cảm giác muốn ngất. Nàng thầm mắng Nam Cung Vân Hạm phúc hắc. Nhưng chưa mắng được hai câu, đã không còn sức mắng nữa. Khoái cảm từng đợt từ hạ thân lan khắp toàn thân, kích thích nàng muốn rên ra tiếng, nhưng lại bị Nam Cung Vân Hạm gắt gao chiếm lấy, không thể phát ra âm thanh nào. Cuối cùng sau khi Nam Cung Vân Hạm dùng sức ấn vào, Mạnh Hiểu Dư cảm giác một trận co rút từ bụng nhỏ, theo sau là sự run rẩy không thể kìm được.
"Tên hỗn đản này." Lúc này Mạnh Hiểu Dư xấu hổ đến mức hận không thể tìm chỗ nào đó chui xuống, trong lòng liên tục mắng Nam Cung Vân Hạm và chính mình, sao mình có thể không có tiền đồ như vậy? Sao chỉ..... sao chỉ như vậy đã cao trào? Thật sự là không có tiền đồ mà.
"Tiểu Dư nhi ngươi xem, đều ướt cả rồi này!" Khi Mạnh Hiểu Dư đang xấu hổ và giận dữ thì Nam Cung Vân Hạm đã kéo tiểu khố hồng nhạt của Mạnh Hiểu Dư xuống, còn đưa đến trước mặt nàng khiến nàng càng tức giận, xấu hổ không thôi. Thở gấp đoạt lấy tiểu khố trong tay Nam Cung Vân Hạm, ném sang một bên, sau đó chỉ vào mũi nàng mắng: "Tỷ....tỷ....hỗn đản." Mắng xong kéo chăn qua đầu mình: "Huhu..... mất mặt quá đi mất."
"Ách....." Nhìn tiểu nhân nhi nổi giận đoạt lấy tiểu khố, sau đó kéo chăn bao kín mình. Nam Cung Vân Hạm lập tức hiểu mình đã chọc tiểu Dư nhi tức giận, vì thể lập tức nhận sai, nàng kéo Mạnh Hiểu Dư ra khỏi chăn, sau đó ôm lấy tiểu nhân nhi vào lòng, không ngừng hống nàng: "Được rồi tiểu bảo bối, là ta không tốt, ngươi đừng giận nữa được không?" Nói xong, thấy Mạnh Hiểu Dư vẫn không để ý mình, nàng đành hống tiếp: "Nếu không như vậy đi! Ngươi đánh ta hai cái bớt giận chịu không?" Vừa dứt lời, Mạnh Hiểu Dư đã ngẩng đầu cắn mạnh vào bả vai Nam Cung Vân Hạm.
"A.........đau quá! Ta bảo ngươi đánh, không bảo người cắn mà!" Bị Mạnh Hiểu Dư cắn vào bả vai, Nam Cung Vân Hạm kêu lên.
".........." Mạnh Hiểu Dư không chút dao động với tiếng kêu của nàng, vẫn tiếp tục cắn vai nàng, tức giận nghĩ: "Cho tỷ khi dễ ta, ta phải cắn chết tỷ." Tuy nghĩ vậy, nhưng Mạnh Hiểu Dư đã giảm nhẹ lực, thật ra nàng không cắn mạnh, chỉ là Nam Cung Vân Hạm cố ý chuyện bé xé to!
"Tiểu Dư nhi, đau quá! Về sau ta không dám nữa, ngươi đừng cắn nữa được không?" Cảm thấy Mạnh Hiểu Dư đã giảm lực, Nam Cung Vân Hạm vội vàng kêu lên, không hề có chút phong thái ngự tỷ ngày thường.
Nghe thấy nàng khao trương hô đâu, Mạnh Hiểu Dư không khỏi thầm khinh bỉ: "Tỷ bớt giả đi! Ta vốn không dùng nhiều lực." Tuy vậy nàng vẫn buông tha bả vai Nam Cung Vân Hạm. Nhưng khi vừa buông ra, nàng đã bị Nam Cung Vân Hạm đè dưới thân, trên mặt nở nụ cười xấu xa: "Cắn đủ rồi? Không giận nữa? Vậy có phải chúng ta nên tiếp tục chuyện còn dang dở không?" Nói xong không đợi Mạnh Hiểu Dư phản ứng, đã cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, tay cũng không thành thật qua lại trên thân thể mê người của tiểu nhân nhi dưới thân, đến khi thấy đôi mắt động tình của nàng, mới cúi xuống ngậm lấy quả anh đào trên đồi núi nhỏ trước ngực nàng, nhẹ nhàng cắn hút.
Tuy Mạnh Hiểu Dư vẫn tức giận Nam Cung Vân Hạm phúc hắ, nhưng rất nhanh vì bị Nam Cung Vân Hạm không ngừng kích thích mà từ bỏ chống cự, đắm chìm vào cảm giác tuyệt đẹp do Nam Cung Vân Hạm mang lại.