Che miệng vết thương đang chảy máu bên vai trái lại, Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lý Thiên Lộc tay phải cầm đoản kiếm dính máu, mỉm cười nhìn mình. Cùng Vương mặt rỗ cách hắn không xa, vì biến cố vừa rồi, hơi ngốc lăng sau đó cũng mỉm cười làm người ghét bỏ nhìn chằm chằm mình.
"Ngươi quá bỉ ổi, cư nhiên đánh lén." Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ chỉ trích hành vi đánh lén của Lý Thiên Lộc.
"Hahaha binh bất yếm trá*, chẳng lẽ cô nương chưa từng nghe những lời này sao?" Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư mắng mình vô sỉ, Lý Thiên Lộc không chút để tâm nói. Trong mắt hắn, giang hồ vốn hiểm ác, công bằng công chính, đạo đức hiệp nghĩa, tất cả đều vô nghĩa. Chỉ có người thắng mới có quyền lên tiếng, thua thì cái gì cũng không được. Hắn sở dĩ có thanh danh địa vị như hiện tại đều dựa vào chiêu thức vô sĩ đê tiện hạ lưu, nhưng hắn thắng được danh vọng, địa vị cùng quyền thế trong giang hồ.
*binh bất yếm trá: Chiến đấu không từ thủ đoạn
"Lý huynh, vô nghĩa cùng tiểu nha đầu này làm gì? Nhân cơ hội này thắng nàng, tuy rằng thanh danh không dễ nghe nhưng so với bại bởi tiểu nha đầu mà thanh danh bay sạch thì tốt hơn nhiều." Không biết Vương mặt rõ khi nào kề tai Lý Thiên Lộc nhẹ giọng nói bên tai hắn. Nói xong muốn giơ đại hoàn trong tay về hướng Mạnh Hiểu Dư.
Nhưng hắn lại bị Lý Thiên Lộc bên cạnh kéo, "Lý huynh ngươi?" Nhìn Lý Thiên Lộc kéo tay mình, hắn khó hiểu hỏi.
"Vương huynh đừng vội." Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vương mặt rỗ, khẽ cười một tiếng. Sau đó hắn dùng ngữ khi ôn tồn lễ độ nói với Mạnh Hiểu Dư, nhưng đủ để mọi người có thể nghe rõ nói: "Cô nương đã bị thương, theo Lý mỗ thì trận tỷ thí này không thể tiếp tục, không bằng chúng ta kết thúc tại đây!" Ý là nếu ngươi bị thương thì trận này chúng ta thắng, nếu chúng ta đã thắng hà tất phải tiếp tục so.
"Ngươi nói không thể so thì không thể so! Hai ngươi các ngươi bỉ ổi đầu tiên hai đánh một với ta, sau đó lại dùng thủ đoạn đê tiện đánh lén làm ta bị thương. Hiện tại ngươi nói không thể so thì không thể so? Ngươi thật cho rằng tỷ đây thiện lương vô hại, mềm yếu mặc người khi dễ sao? Ta nói cho ngươi, các ngươi muốn kết thúc trận luận võ này, đương nhiên có thể. Nhưng tiền đề là hai người các ngươi quỳ xuống dập đầu nhận thua, bằng không các ngươi muốn kết thúc luận võ, cửa cũng không có." Mạnh Hiểu Dư bị lời nói của Lý Thiên Lộc làm cho tức bạo phát, sau khi nói xong, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hai người đối diện.
Mà Lý Thiên Lộc, Vương mặt rỗ cùng mọi người vây xem đều bị lời nàng làm cả kinh ngây người.
Đợi hồi lâu vẫn thấy bọn họ sững sờ, Mạnh Hiểu Dư đề cao âm lượng nói: "Ta nói các ngươi bán thú cũng xem thường bán thú, có nghe thấy lời ta không?"
"Ngươi vừa rồi nói gì?" Lý Thiên Lộc phục hồi tinh thần có chút khó tin hỏi.
"Ta nói, có thể kết thúc luận võ nhưng hai người các ngươi phải quỳ xuống dập đầu nhận thua với ta. Còn lại, nghĩ cũng đừng." Mạnh Hiểu Dư cao giọng lặp lại.
Vừa nói xong, hai người Lý Thiên Lộc không khỏi biến sắc. Ngay cả người vây xem ngoài tỷ muội Hàn Như Băng không có biểu cảm gì thìngười khác đều vẻ mặt không thể tin cùng kinh ngạc, sau đó sôi nổi nghị luận.
"Tiểu cô nương này này điên rồi sao? Sao lại nói như vậy?"
"Phải, trước không nói vai trái nàng bị thương, chỉ nói võ công của nàng cũng rất khó là đối thủ của Lý Thiên Lộc cùng Vương mặt rỗ."
"Đúng vậy! Xem đoạn luận võ trước, cô nương kia chỉ trừ trốn thì chính là trốn, căn bản không ra tay!"
"Vậy cũng không nhất định, nói không chừng lúc trước tiểu cô nương căn bản không đánh nghiêm túc?"
"Tỷ tỷ, Dư nhi nàng......" Nghe mọi người nghị luận, trong lòng Hàn Như Sương có chút bất an, nàng nhìn vết thương chảy máu của Mạnh Hiểu Dư, giọng đầy lo lắng.
"Xem ra tiểu gia hỏa thật sự bị chọc giận rồi!" Nhìn mặt Mạnh Hiểu Dư vì tức mà phình, Hàn Như Băng đáp.
"Nha đầu thúi, ngươi rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách hai người bọn ta không khách khí." Vương mặt rỗ bị câu nói của Mạnh Hiểu Dư chọc giận, múa may đại hoàn đao trong tay, chém đến Mạnh Hiểu Dư, mà Lý Thiên Lộc cùng cầm đoản kiếm đâm thẳng nàng.
Mạnh Hiểu Dư sớm có chuẩn bị, đầu tiên nghiêng người tránh thoát một đao của Vương mặt rỗ, sau đó đem Thanh Nguyệt Kiếm dùng sức ném về Lý Thiên Lộc. Sau đó nhảy lên không trung, cấp tốc vận chuyển chân khí trong người, ngón giữa tay phải nhắm thẳng tay phải cầm đoản kiếm của Lý Thiên Lộc, bắn. Sau đó quay một vòng trêи không trung, một phát bắn về phía Vương mặt rỗ đang chém mình. Động tác liền mạch lưu loát, trước sau chưa đến năm giây.
Tuy Lý Thiên Lộc khó hiểu vì sao Mạnh Hiểu Dư ném binh khí về phía mình, nhưng vẫn giơ đoản kiếm trong tay phải đánh rớt mặt kiếm bay về hướng mình. Nhưng khi hắn vừa đánh rớt trường kiếm, còn chưa kịp thu hồi, lòng bàn tay phải đã bị thứ gì đó xuyên qua, để lại một lỗ thủng chảy máu.
"A!!!!!" Đau nhức truyền đến, tay phải cầm đoản kiếm theo tiếng mà rơi. Vứt bỏ đoản kiếm bên tay trái, nhanh chóng che máu trong tay phải. Hắn càng kinh sợ hơn khi Vương mặt rỗ kêu thảm thiết, ném đại hoàn đao trong tay, đôi tay che đầu gối phải của mình, lăn lộn trêи đất.