Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 62



"Tỷ tỷ, tỷ nói tin tức Ảnh Đường tra là thật sao?" Hàn Như Sương mặt không biểu tình hỏi tỷ tỷ nhà mình đang đi về khách điếm.

"Tin này ta cũng không dám xác định có phải thật hay không, dù sao mỗi người trong võ lâm đều xem Huyền Phong lệnh là thánh vật. Nếu lão thất phu Triệu Thiên Du thật sự muốn thông qua Đại Hội Anh Hùng, nói đạo tặc Linh Ngọc Nhi đánh cắp Huyền Phong lệnh, còn bản thân thì độc chiếm Huyền Phong lệnh, như vậy cũng không phải không thể. Nhưng...." Nói đến đây Hàn Như Băng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng muội cảm thấy Linh Ngọc Nhi dễ dàng mặc người vu oan giá họa sao? Hơn nữa với tính cáo già của Triệu Thiên Du, hắn cũng sẽ không đi trêu chọc quỷ phiền toái Linh Ngọc Nhi. Trừ phi......" Nói đến đây, Hàn Như Băng ngừng lại.

"Trừ phi, Linh Ngọc Nhi cùng Triệu Thiên Du lén lút giao dịch." Nhìn tỷ tỷ ngừng nói, Hàn Như Sương lạnh giọng đáp.

"Ân, ta cũng nghĩ như vậy, tội danh đánh cắp thánh vật võ lâm cũng không phải nhỏ. Dù thật sự có giao dịch, thì Linh Ngọc Nhi tình nguyện mang theo tội danh đi giúp Triệu Thiên Du để rồi bị nhân sĩ toàn giang hồ đuổi giết sao? Ta cảm thấy khả năng không lớn, trừ phi tự nàng cảm thấy hứng thú với Huyền Phong lệnh. Dù sao nó không thể so với bảo vật được canh giữ nghiêm cẩn, nhưng nếu có nội ứng, vậy thì phải nói khác." Nói đến đây khóe miệng Hàn Như Băng tươi cười làm người khó có thể lý giải.

"Triệu Thiên Du hẳn sẽ không ngốc như vậy, dù Linh Ngọc Nhi có thể lợi dụng hắn thì chuyện này khả năng cũng không cao!" Nhìn tỷ tỷ tươi cười, Hàn Như Sương lạnh giọng nói.

"Hắn đương nhiên không thể ngốc đến chuyện này cũng không nghĩ được, có lẽ hắn còn có hậu chiêu! Cũng có thể tin tức Ảnh Đường tra là giả! Dù sao mặc kệ thật giả, chờ đến ngày đó, mọi chuyện sẽ rõ. Hơn nữa lần này tỷ muội chúng ta cũng không phải nhất định cần lấy Huyền Phong lệnh, cho nên dù tin tức thật giả, chúng ta cũng không cần để ý." Nhìn tấm biển khách điếm trước mặt, Hàn Như Băng cười khẽ nói, sau đó nhấc chân đi vào đại sảnh, đến lầu hai.

Nhìn tỷ tỷ sau khi vào khách điếm, bước chân có chút vội vã, Hàn Như Sương khẽ cười, cũng nhanh chân đuổi kịp tỷ tỷ.

Vội vàng bước đến trước cửa một phòng trêи lầu hai, Hàn Như Băng nhẹ gõ cửa. Đợi hồi lâu, phát hiện không ai lên tiếng. Sau đó nàng buồn cười nghĩ. "Ta thật là, rõ ràng đoán được giờ này tiểu gia hỏa không thể rời giường, cư nhiên còn gõ cửa."

"Tỷ tỷ sao vậy?" Hàn Như Sương nhìn thấy tỷ tỷ đứng trước cửa, không đi vào, thắc mắc hỏi.

"Haha không có gì." Hàn Như Băng cười khẽ, trả lời muội muội, sau đó đẩy cửa, phát hiện cửa chỉ đóng lại, cũng không khóa. Dùng chút lực, cửa sẽ bị đẩy vào.

Nhưng khi cửa phòng được mở, hai tỷ muội Hàn Như Băng đều ngây dại, sau đó Hàn Như Băng nhanh chóng bước vào sau bình phong. Khi nàng cùng Hàn Như Sương nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư hai mắt nhắm lại, áo trắng, đệm, cùng trêи sàn nhà có vết máu. Tâm hai người nhắc đến cổ họng, Hàn Như Băng bước đi có chút không ổn đến mép giường, ôm lấy nhân nhi hôn mê trêи giường, sau đó run rẩy vươn tay thử hơi thở của Mạnh Hiểu Dư, phát hiện hô hấp của tiểu gia hảo vững vàng, Hàn Như Băng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhìn vết máu trêи áo trong của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng kéo tay bắt mạch cho nàng. "Mạch đập vững vàng có lực, không giống như bị nội thương! Hay là tiểu gia hỏa bị ngoại thương?" Nghĩ như vậy, Hàn Như Băng gọi muội muội đang đứng ngốc bên mép giường, chưa lấy lại tinh thần. Sau đó hai người kiểm tra thân thể cho Mạnh Hiểu Dư, xác định Mạnh Hiểu Dư không bị gì cả vết muỗi đốt cũng không có, lúc này hai người mới yên tâm.

Buông xuống tâm lo lắng, ngay sau đó hai người vô cùng nghi hoặc. Nếu tiểu gia hỏa không bị thương vậy thì vết máu nhiều như vậy là từ đâu đến.

"Tiểu gia hỏa? Tiểu gia hỏa? Tiểu gia hỏa mau tỉnh lại." Hàn Như Băng nhẹ nhéo vành tai Mạnh Hiểu Dư, nhẹ gọi bên tai nàng.

Mạnh Hiểu Dư vốn đang ngủ ngon cảm giác được vành tai ngứa, ngay sau đó nghe thấy có người gọi mình. Nhưng vì tối qua thật sự quá mệt, cho nên dù tai ngứa, nàng cũng chỉ đẩy tay Hàn Như Băng đang nhéo tai mình, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

"Tiểu gia hảo? Tiểu gia hỏa?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư đẩy tay mình, lại trở mình tiếp tục ngủ. Hàn Như Băng tiếp tục nhéo vành tai nàng, lần này hơi dùng lực, giọng cũng lớn hơn chút gọi nàng.

Có lẽ vì tai hơi đau, cũng có lẽ vì giọng Hàn Như Băng lớn hơn rất nhiều. Vì thế Mạnh Hiểu Dư không tình nguyện mở mắt. "Ngô ân, Như Băng tỷ tỷ, hai tỷ về rồi!" Nói xong câu đó, Mạnh Hiểu Dư thoát khỏi lòng Hàn Như Băng, duỗi người. Vì vừa tỉnh lại, thần trí của nàng vẫn chưa thanh tỉnh cho nên nàng không phát hiện mình đã bị hai tỷ muội Hàn Như Băng lột sạch. Đến khi nàng duỗi eo lười xong, muốn hỏi hai người khi nào trở về thì phát hiện hai ánh mắt bốc cháy nhìn chằm chằm ngực mình. Theo tầm mắt tỷ muội Hàn Như Băng, nàng nhìn xuống ngực mình: "A...... Sắc lang......." Nói xong ba chữ này, Mạnh Hiểu Dư thần tốc chui vào chăn, cả người cuộn tròn trong đó.

Vốn tỷ muội Hàn Như Băng nhìn đến xuất thần nghe được tiếng thét của Mạnh Hiểu Dư, lấy lại tinh thần vẻ mặt hắc tuyến. Nhìn tiểu gia hỏa bọc mình kín mít, Hàn Như Băng "ôn nhu" nói: "Tiểu gia hỏa, ra đây, ngươi cuộn tròn như vậy sẽ không thở được, mau ra đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?" Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư ló đầu khỏi chăn, mềm mại hỏi.

"Đêm qua khi ta cùng muội muội không ở đây, trong phòng đã xảy ra chuyện gì, hay người nào đã đến?" Vươn tay xoa đầu tóc có chút loạn của tiểu gia hỏa.

"Đêm qua không xảy ra chuyện gì! Người sao? Khi ta vừa tỉnh không lâu, Dạ Hàn đến đưa cơm......"

"Ngoài Dạ Hàn còn ai đến đây sao?" Mạnh Hiểu Dư chưa nói xong đã bị Hàn Như Băng ngắt lời.

"Ai? Không có!" Lúc này giọng Mạnh Hiểu Dư vô cùng vô tội cùng khó hiểu.

"Dư nhi, ngươi xác định không có ai đến? Cũng không xảy ra chuyện gì?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư ngơ ngác khó hiểu, Hàn Như Sương không chắc chắn hỏi.

"Không có! Sao vậy?" Giọng Mạnh Hiểu Dư càng khó hiểu, Như Sương tỷ tỷ sao lại hỏi như vậy!

"Oa..... Đây là chuyện gì? Khi ta ngủ có cường đạo đến đây sao?" Nhìn mảnh vỡ đầy trêи đất, bình phong cùng một ít vật phẩm bị hủy, Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc nói.

"Tiểu gia hỏa, ngươi kể lại chuyện khi ngươi tỉnh lại cho ta nghe đi!" Nhìn Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, Hàn Như Băng cúi đầu trầm tư nói.

"À!" Sau đó Mạnh Hiểu Dư bắt đầu theo thứ tự kể lại. Nhưng khi nàng nói vì mình cảm thấy chơi vui mà gia tốc nội lực, cuối cùng suýt nữa khiến bản thân không thể khống chế được chân khí. Nàng nhìn thấy Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương cùng nhíu mày, mặt cũng lạnh xuống. Làm Mạnh Hiểu Dư không dám nói tiếp. Nhưng khi nàng muốn dừng thì đôi mắt lạnh lùng hình viên đạn của Hàn Như Băng bắn đến. Mạnh Hiểu Dư sợ đến mức liều mình tiếp tục kể.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv