Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall
Giữa trưa, tại đại sảnh khách điếm.
“Tiểu gia hỏa ăn no chưa?” Hàn Như Băng hỏi Mạnh Hiểu Dư đang ngồi bên cạnh vừa để chén đũa xuống, tay thì đang xoa xoa bụng.
“Ân, ăn ngon, no bụng a!” Trêи mặt Mạnh Hiểu Dư mang nụ cười thỏa mãn, vừa lấy tay xoa bụng hơi căng vì ăn quá no vừa quay đầu trả lời Hàn Như Băng.
“Vậy có muốn đi ra ngoài ngao du không? Ta nhớ tiểu gia hỏa mấy ngày nay đều một mực ngốc ở trong phòng chưa từng đi ra ngoài, luôn buồn bực trong phòng đối với thân thể không tốt nha!”
“Ân, được a!” Sau khi Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói, liền nhịn không được ở trong lòng đậu đen rau muống: “Tỷ cư nhiên còn không biết xấu hổ nói luôn buồn bực ở trong phòng không tốt! Nếu như không phải mấy ngày trước, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ ở trêи người của ta lưu lại nhiều ô mai ấn như vậy, ta phải liên tiếp vài ngày đều buồn bực trong phòng không ra sao? Mạnh Hiểu Dư vừa nghĩ tới mấy ngày trước, thời điểm mình rời giường mặc y phục, đầy người đều là ô mai ấn xanh đỏ liền không nhịn được mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. Trêи người in đầy ô mai ấn còn chưa tính, dù sao mặc y phục che đi cũng sẽ không thấy được. Thế nhưng vì cái gì trêи cổ của mình cũng có nhiều ô mai ấn như vậy? Hơn nữa còn đều ở những chỗ rất rõ ràng, để cho mình muốn che cũng che không được.
Dù thử thật nhiều phương pháp đều không thể che khuất những ô mai ấn rõ ràng trêи cổ mình. Mình đành phải ngốc trong phòng, không đi ra gặp người. Cho tới buổi sáng hôm nay, khi phát hiện những ô mai ấn đáng chết trêи cổ mình rốt cục biến mất, bản thân mới dám đi ra gặp người.
Bây giờ nghe ngữ khí của Hàn Như Băng mang theo chút chế nhạo, nói cái gì luôn trong phòng buồn bực đối thân thể không tốt các kiểu. Mạnh Hiểu Dư thật muốn phun một ngụm máu tươi phun chết nữ nhân phúc hắc tới cực điểm này.
Mặc dù trong lòng rất muốn làm như vậy, bất quá Mạnh Hiểu Dư thật không dám làm như vậy. Nguyên nhân là nàng cũng không muốn lại bị ép tới hai ngày không xuống giường, mấy ngày không ra khỏi phòng được một lần nữa.
“Tiểu gia hỏa muốn đi đâu dạo đây?”
“A
“ Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nghĩ một lát ngẩng đầu nói với Hàn Như Sương ngồi đối diện mình: “Như Sương tỷ tỷ, ta nghĩ ta muốn đến quảng trường phía nam đi dạo có được không?” Khi Hàn Như Sương gật đầu, Mạnh Hiểu Dư lại mở miệng nói ra: “Vậy hôm nay chúng ta liền đến quảng trường phía nam dạo đi! Ta nghe nói nơi đó có thật nhiều cửa hàng bán y phục, trang sức cùng yên chi thủy phấn*, chúng ta đi ra đó chơi đi! Thuận tiện lại đi mua một số y phục và đồ trang sức xinh đẹp, Như Băng tỷ tỷ với Như Sương tỷ tỷ cảm thấy thế nào?” Mạnh Hiểu Dư nói xong, liền mắt đầy chờ mong nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng, hi vọng hai tỷ muội Hàn Như Băng có thể đáp ứng.
*phấn son
Kỳ thật sở dĩ Mạnh Hiểu Dư hi vọng đến quảng trường phía nam dạo như vậy cũng không phải bởi vì nơi đó có rất nhiều cưả hàng bán y phục đồ trang sức son phấn bột nước các loại. Mà là bởi vì Mạnh Hiểu Dư đã sớm nghe nói, “Vũ Xuân Các” - thanh lâu nổi danh nhất trong nước nằm trêи một con phố nào đó ở quảng trường phía nam Phú Vân Thành.
Cùng đông đảo người xuyên không, Mạnh Hiểu Dư cũng vô cùng trông ngóng, tò mò về nơi đầy đủ sắc màu trong truyền thuyết như thanh lâu. Cho nên vô luận như thế nào Mạnh Hiểu Dư đều muốn đi vào thanh lâu nhìn một chút, sau đó mở mang kiến thức đối với những người sáng tạo ra rất nhiều truyền kỳ: nữ tử thanh lâu.
Thế nhưng loại ý nghĩ này của nàng vô luận như thế nào cũng không thể để hai tỷ muội Hàn Như Băng biết được. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư biết, nếu để cho hai tỷ muội Hàn Như Băng biết nàng có loại ý tưởng này, Mạnh Hiểu Dư dám vỗ ngực cam đoan, nàng tuyệt đối sẽ chết rất thê thảm. Cho nên Mạnh Hiểu Dư chỉ nói muốn đi quảng trường phía nam, mua chút y phục đồ trang sức xinh đẹp. Nhưng mà nàng không có nói hết, thuận tiện thăm dò rõ ràng vị trí cụ thể thanh lâu nổi danh nhất “Kiêu Quốc” - “Vũ Xuân Các“. Chờ sau này thừa dịp hai tỷ muội Hàn Như Băng có việc, nàng có thể len lén trốn đi, mở mang kiến thức một chút thanh lâu trong truyền thuyết đến cùng là cái dạng gì. Có phải thật giống như trong rất nhiều tiểu thuyết viết, có rất nhiều kỹ nữ vừa xinh đẹp lại còn tài hoa hơn người hay không.
*****************************************
“Ba vị tiểu thư các ngài xem, đây đều là kiểu dáng tốt nhất năm nay của bản điếm, cũng đính rất nhiều phục sức.” Ở bên trong một nhà nào đó tại khu phố nam. Một vị tiểu nhị đang ân cần đề cử với ba vị khách hàng trước mặt hắn y phục trong cửa hàng bọn họ.
“Ân
“ Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm từng dãy giá gỗ treo y phục trước mặt, chân mày qua thời gian dần nhíu lại. “Tất cả kiểu dáng y phục trong tiệm các ngươi đều ở nơi này sao?”
“Làm sao vậy, Dư Nhi? Không nhìn trúng sao? Nếu như không có y phục ưa thích, chúng ta có thể đi cửa hàng khác nhìn xem.” Trông thấy Mạnh Hiểu Dư nhăn mày, Hàn Như Sương thay đổi gương mặt xưa nay không biểu tình, đưa tay trái ra nhu hòa xoa lấy chân mày Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu nói.
“Ba vị tiểu thư, cửa hàng chúng ta có thể nói là cửa tiệm tốt nhất trêи toàn bộ khu phố Nam. Mà y phục của chúng ta đều dùng tơ lụa thượng đẳng nhất. Kiểu dáng cũng là kiểu mới nhất năm nay, nếu như ba vị tiểu thư cảm thấy những y phục này có chỗ ngài không thích, ngài cũng có thể lưu lại bản vẽ y phục ngài muốn, bản điếm có sư phụ may vá tốt nhất, có thể chuyên môn vì ba vị tiểu thư đo thân mà làm kiểu dáng y phục ba vị tiểu thư ưa thích.” Thợ may bên trong sợ ba vị khách nhân trước mặt cái gì cũng không mua liền rời đi sẽ bị chưởng quỹ chửi mình vô dụng, vì vậy lại vội vàng đề cử y phục bên trong cửa hàng với Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng lần nữa.
“Tiểu gia hỏa cảm thấy thế nào?” Trêи mặt Hàn Như Băng mang nụ cười cưng chiều hỏi ý kiến Mạnh Hiểu Dư.
Hàn Như Sương tuy không nói lời nào, nhưng cũng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư, trêи khóe miệng đồng dạng cong lên một nụ cười cưng chiều.
Trông thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đều nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư, Vì vậy điếm tiểu nhị cũng dời ánh mắt tha thiết của hắn về phía Mạnh Hiểu Dư.
Cảm thấy trong ánh mắt hai tỷ muội Hàn Như Băng chứa đựng ôn nhu mang theo cưng chiều, cùng ánh mắt tha thiết của tiểu nhị. Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nghĩ một lát liền ngẩng đầu nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, nếu như ta cho các ngươi bản vẽ kiểu dáng y phục, các ngươi thật sự có thể dựa vào số đo mà làm ra sao?”
“Đúng vậy, chỉ cần khách nhân ngài cầm bản vẽ kiểu dáng y phục đến, lại nói yêu cầu của ngài cho chúng ta biết, sau đó chọn loại vải vóc ngài muốn dùng. Chúng ta sẽ giao tất cả bản vẽ kiểu dáng y phục, vải vóc ngài lựa chọn cùng yêu cầu đối với y phục cho sư phụ may vá trong tiệm chúng ta. Sau đó sư phụ may vá sẽ dựa theo yêu cầu của ngài làm tốt y phục. Đến lúc đó khách nhân ngài chỉ cần chờ ngày tới lấy là được.” Tiểu nhị nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi vội vàng trả lời.
“A như vậy a! Vậy liền phiền phức tiểu nhị ca giúp ta cầm giấy bút đến đây.”
“Ai, được rồi! Ba vị tiểu thư chờ một lát, tiểu nhân đi đem giấy bút tới.” Tiểu nhị nói xong dùng tốc độ rất nhanh chạy tới quầy hàng tìm chưởng quỹ cầm giấy bút đi.
“Tiểu gia hỏa cảm thấy những y phục kia không dễ nhìn?” Hàn Như Băng cười hỏi
“Cũng không phải là không dễ nhìn, nhưng mà những cái y phục kia quá phổ thông. Ngoại trừ màu sắc cùng hoa văn có chút không giống bên ngoài, kiểu dáng cơ hồ là giống nhau như đúc.”
“Nga, cho nên tiểu gia hỏa mới muốn tự mình vẽ kiểu dáng y phục?”
“Ân, nếu như vậy thì sẽ không đụng hàng a!”
“Đụng hàng?”
“Ân, đụng hàng là chỉ mặc y phục kiểu dáng giống người khác.”
“Tiểu gia hỏa cảm thấy mặc y phục giống người khác không tốt?”
“Cũng không phải là không tốt, nhưng mà cảm thấy rất nhiều người đều mặc kiểu y phục giống nhau sẽ rất kỳ quái. Mặc dù màu sắc cùng hoa văn có chút không giống, nhưng vẫn cảm thấy rất quái lạ. Chẳng lẽ Như Băng tỷ tỷ không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Nghe tiểu gia hỏa nói kiểu này, cảm giác thực có chút kỳ quái. Như vậy một hồi lúc tiểu gia hỏa vẽ y phục cũng giúp ta cùng muội muội vẽ mấy bộ được không”
“Ân, không có vấn đề.”
“Ba vị tiểu thư, tiểu nhân đã đem giấy bút tới. Mời ba vị tiểu thư đến bàn bên này vẽ kiểu dáng y phục!” Tiểu nhị cầm giấy bút bày trêи bàn liền đi qua dẫn Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng tới bên bàn, sau đó liền đứng ở một bên chờ Mạnh Hiểu Dư vẽ kiểu dáng ra giao cho hắn.
Đi tới bên cạnh bàn, Mạnh Hiểu Dư liền ngồi ở trêи ghế tiểu nhị đưa tới, cầm lấy bút lông chấm mực, sau đó nằm ở trêи bàn, chuyên tâm vẽ, vừa vẽ vừa ở trong lòng cẩn thận nghĩ đến những kiểu dáng y phục đẹp đẽ từng nhìn thấy trong một số phim truyền hình cổ trang.