“Sương Nhi, muội thích tiểu gia hỏa đúng không?” Hàn Như Băng một mặt nghiêm túc, hỏi Hàn Như Sương.
“...”
Hàn Như Băng thấy muội muội chỉ nhìn mình, cũng không trả lời. Vì vậy tiếp tục nói ra: “Kỳ thật Sương Nhi thích tiểu gia hỏa đúng không?”
“...”
Thấy muội muội vẫn không nói chuyện, Hàn Như Băng tiếp tục nói: “Sương Nhi có từng nghĩ tới, muội cùng tiểu gia hỏa đều là nữ tử nha! Vạn nhất tiểu gia hỏa có người thích thì sao? Nhìn người mình thích, nũng nịu vui đùa trong lòng người khác. Sương Nhi có để ý không?”
“...”
Nhìn muội muội vẫn như cũ không nói chuyện, nhưng chân mày lại nhíu thật sâu. Hàn Như Băng lại tiếp tục nói: “Người đơn thuần như giống tiểu gia hỏa rất dễ dàng bị người khác lừa gạt nha! Vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận bị ai có ý đồ xấu xa bắt cóc đồng thời bị lừa đi thân thể thì làm cái gì bây giờ? Thật lo lắng cho tiểu gia hỏa đơn thuầ kian a!” Sau khi Hàn Như Băng nói xong, còn làm ra bộ dáng thực vì tiểu gia hỏa đơn thuần mà lo lắng. ( Tiểu Vũ: kỳ thật ngươi mới chính là người có ý đồ xấu xa đi! Editor: Đồng ý!)
“Tỷ tỷ đến cùng muốn nói cái gì đây?” Nhìn thấy Hàn Như Băng càng nói càng không đáng tin cậy, Hàn Như Sương mặt lạnh hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi rốt cuộc Sương Nhi có thích tiểu gia hỏa hay không mà thôi.” Nghe được giọng nói lạnh lùng của muội muội nhà mình, Hàn Như Băng ngược lại cười như hồ ly.
“Thích thì sao? Không thích thì sao?” Hàn Như Sương vẫn như cũ lạnh giọng nói.
“Ha ha ha, thích thì đi nói cho tiểu gia hỏa sau đó hỏi rõ ràng tâm tư của nàng. Nếu như tiểu gia hỏa tiếp nhận thì phải bảo vệ nàng bên người cho thật tốt, không để cho người có ý đồ xấu tìm được cơ hội bắt mất tiểu gia hỏa. Sau đó cùng tiểu gia hỏa trải qua cuộc sống mình muốn.”
“Nếu như không thích, vậy càng đơn giản hơn. Duy trì hiện trạng đợi đến có một ngày tiểu gia hỏa gặp được người thích, mà người kia cũng thích tiểu gia hỏa, sau đó giao tiểu gia hỏa cho người kia, để cho bọn họ cùng một chỗ, chân trời góc biển song túc song phi*, sống cuộc sống bọn họ mong muốn.”
*song túc song phi: yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương “như hình với bóng”
Hàn Như Sương nghe tỷ tỷ nói xong, liền trực tiếp đứng dậy đi ra cửa.
Nhìn muội muội nhà mình nghe xong liền đứng dậy đi ra cửa. Không thèm để ý mình. Vì vậy vội vàng lên tiếng hỏi: “Sương Nhi muốn đi đâu?”
“Phòng của tỷ.” Nghe thấy tỷ tỷ hỏi, Hàn Như Sương dừng lại một chút, sau đó lại chuẩn bị đi ra cửa.
“Chờ một chút, ta còn có lời chưa nói hết.” Nhìn Hàn Như Sương nhấc chân lại muốn đi, Hàn Như Băng vội vàng lên tiếng gọi muội muội nhà mình lại. Nhìn thấy Hàn Như Sương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình. Hàn Như Băng ở trong lòng nở nụ cười nghĩ: Mặc dù bề ngoài muội muội nhà mình nhìn rất lạnh, nhưng nội tâm thật đúng là đơn thuần xúc động đến đáng yêu a!
Nhìn tỷ tỷ sau khi gọi mình thì một thân một mình ở nơi đó nở nụ cười. Nghi ngờ hỏi: “Tỷ còn có lời gì còn chưa nói hết sao?”
Nghe muội muội nhà mình hỏi, Hàn Như Băng lập tức thu hồi khuôn mặt đang cười, thần sắc có chút nghiêm túc nói với muội muội nhà mình: “Sương Nhi, tỷ tỷ cũng thích tiểu gia hỏa. Cho nên Sương Nhi có thể tiếp nhận tỷ tỷ sao?”
“...”
Nhìn muội muội mang theo ánh mắt khó hiểu, Hàn Như Băng giải thích: “Ý của tỷ tỷ là muốn cùng muội thích tiểu gia hỏa, giống chúng ta trước kia cùng sỡ hữu chung đồ vật mình thích. Tỷ tỷ muốn cùng muội đều có được tiểu gia hỏa, muội có... tiếp nhận được không?” Nói đến phần sau Hàn Như Băng có chút thận trọng hỏi.
“Cùng có tiểu gia hỏa...”
Thấy muội muội sau khi lặp lại câu nói đó liền rơi vào trầm tư, Hàn Như Băng cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh chờ đáp án của muội muội nhà mình.
Sau khi trầm tư một chút, Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ sau đó nói: “Tỷ tỷ muốn cùng với ta đi tìm Dư Nhi không?”
Nghe lời của muội muội, Hàn Như Băng lộ ra một nụ cười phi thường mỹ lệ, sau đó liền trả lời: “Đương nhiên.”
Sau khi nghe tỷ tỷ trả lời, Hàn Như Sương cũng không nói chuyện mà tiếp tục đi ra cửa chuẩn bị đi tìm tiểu gia hỏa. Hàn Như Băng nhìn thấy muội muội nhà mình đã đi ra khỏi cửa, cũng không nói gì liền đi theo.