Tuy sáng sớm nhưng đại sảnh của khách điếm đã rất náo nhiệt, mỗi bàn đều có người dùng cơm. Đương nhiên có cả bàn của nhóm Mạnh Hiểu Dư chỉ là không khí trên bàn không được ấm áp, hòa bình!
"Bé con, nếm thử bánh bao này đi, ăn ngon lắm đó." Yên Như Mị mặc kệ những người khác đang trừng mình, gắp bánh bao trong vỉ cho vào chén của Mạnh Hiểu Dư. Sau đó quay đầu nói với nhóm Hàn Như Băng đang cảnh giác mình: "Các ngươi không cần như vậy, ta và Dạ sẽ không làm gì các ngươi, đương nhiên chúng ta cũng không bắt bé con đi nữa, ngươi nói xem đúng không? Dạ." Yên Như Mị nói rồi nhìn Dạ Vô Song, sau khi thấy nàng gật đầu mới tiếp tục: "Nhưng mà.... chúng ta sẽ đi cùng các ngươi!"
"Có ý gì?" Tuy đã đoán được các nàng sẽ không dễ dàng buông tha nhưng không ngờ các nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Nghe thấy lời này, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt, sau đó mở to mắt, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: "Liên quan đến ta sao?" Tuy nói vậy nhưng nội tâm nàng thì rơi lệ kiên định nắm tay nghĩ "Nhất định phải phủi sạch quan hệ bằng không sẽ chết rất thảm." Nghĩ vậy biểu cảm của Mạnh Hiểu Dư càng vô tội.
"Ngươi nói xem có liên quan đến ngươi không?" Yên Như Mị cũng không để tâm đến biểu cảm vô tội, ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư, lập tức nhìn chằm chằm nàng cười như không cười hỏi.
"Haha." Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nàng như vậy lập tức xù lông, cười gượng không biết trả lời thế nào, trong lòng khóc ròng "ánh mắt này đáng sợ quá, hoàn toàn không cùng đẳng cấp."
"Sao? Các ngươi quyết định thế nào?" Yên Như Mị không để tâm đến Mạnh Hiểu Dư cười gượng mà quay đầu nhìn nhóm Hàn Như Băng hỏi.
Nhưng Hàn Như Sương, Nam Cung Vân Hạm, Linh Ngọc Nhi đều cúi đầu tự hỏi rồi lại nhìn Hàn Như Băng đang thong thả ăn sáng. Ý tứ rõ ràng để Hàn Như Băng quyết định, Yên Như Mị thấy thái độ của ba người thì nhìn về phía Hàn Như Băng.
Hàn Như Băng bị mọi người nhìn chằm chằm, thong thả buông muỗng xuống, lấy khăn tay trong ngực áo, chậm rãi lau miệng, sau đó nói: "Thật ra chuyện này các ngươi nên hỏi tiểu gia hỏa mà không phải ta." Nàng cười nhạt vứt quyền quyết định cho Mạnh Hiểu Dư.
Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng nói xong, hóa đá, nội tâm gào khóc: "Như Băng tỷ tỷ sao tỷ lại ném vấn đề cho ta?"
"Tiểu gia hỏa, ngươi nói đi?" Không để ý đến biểu cảm hóa đá của Mạnh Hiểu Dư, Hàn như Băng "ôn nhu" cười hỏi.
"Ta....ta.....ta không biết, vẫn nên để Như Băng tỷ tỷ quyết định! Ta nghe theo Như Băng tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư bị mọi người nhìn chằm chằm đổ mồ hôi lạnh, ấp úng mãi vẫn ném quyền quyết định lại cho Hàn Như Băng.
Mày Hàn Như Băng hơi nâng lên, cười như không cười nhìn Mạnh Hiểu Dư, đến khi nàng trốn sau Nam Cung Vân Hạm mới thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của nàng, Hàn Như Băng bất đắc dĩ thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn mọi người rồi nói: "Nếu các ngươi đã muốn đi theo vậy thì đi theo đi! Ta không có ý kiến." Trên thực tế nàng có ý kiến cũng vô dụng, vì nàng đã sớm nhìn ra hai người này thật ra không phải đến hỏi ý kiến của các nàng mà là đến thông báo cho các nàng. Nàng vốn tính để tiểu gia hỏa từ chối nhưng không ngờ nàng lại ném vấn đề lại cho mình. Nghĩ vậy nàng thở dài, không khỏi nghĩ: "Có phải các nàng đã khiến tiểu gia hỏa ngày càng vô dụng, ngày càng nhát gan không?"
"Được, một khi đã như vậy, vậy không biết ý kiến của các vị khác thế nào?" Yên Như Mị nhìn những người còn lại, tuy rằng mọi người đều tỏ vẻ Hàn Như Băng làm chủ nhưng Yên Như Mị vẫn chưa tai nghe mắt thấy thì không thể an tâm, thân là phó điện chủ của Tu La điện nàng không hiếm việc nhờ người khác làm chủ xong việc lại trở mặt không nhận. Cho nên tuy rằng là tâm tiểu nhân nhưng vì hạnh phúc của Dạ, nàng vẫn nên hỏi trước cho tốt. "Ta nghe theo tỷ tỷ." Hàn Như Sương lạnh lùng đáp.
"Ta không có ý kiến." Nam Cung Vân Hạm nói. "Tùy các ngươi." Linh Ngọc Nhi khó chịu trả lời.
Rất hiển nhiên các nàng cũng nhìn ra dù các nàng có đồng ý hay không cũng không làm được gì. Cho nên nếu đã không được vậy cần gì phải tốn công? Chi bằng bán nhân tình này cho Dạ Vô Song còn tốt hơn.
"Nếu đã vậy, lát nữa khi đi, Dạ sẽ đi cùng các ngươi. Ta sẽ không xem náo nhiệt, Tu La điện còn rất nhiều việc phải xử lý! Cho nên cáo từ trước." Nói rồi Yên Như Mị đứng lên, đi đến cửa lớn biến mất trước mắt mọi người.
Hàn Như Băng nhìn thấy Yên Như Mị rời đi, lên tiếng: "Chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây." Nói đến đây Hàn Như Băng nhìn Dạ Vô Song: "Không biết Vô Song cô nương có muốn thu xếp hành lý không? Sớm thu xếp, chúng ta cũng khởi hành sớm chút."
"Không cần, ta không có gì để thu xếp." Dạ Vô Song đáp, nàng thật sự không có gì cần phải thu xếp vì hành lý của nàng đã được Yên Như Mị thu xếp xong đặt lên xe ngựa của nhóm Hàn Như Băng chỉ là các nàng chưa biết thôi.
"Nếu đã vậy, chúng ta hiện tại trả phòng lên đường!" Hàn Như Băng nói xong, kéo Mạnh Hiểu Dư rời khỏi bàn lên lầu hai.
Mạnh Hiểu Dư luyến tiếc nhìn bữa sáng: "Bữa sáng của mình! Mình còn chưa ăn mà! Sao có thể lãng phí như vậy! Mình còn rất đói!" Trong lòng kêu rên nhưng nhìn thấy Hàn Như Băng lạnh lùng nhìn mình thì lập tức ngừng.
Mọi người thấy Hàn Như Băng dẫn theo Mạnh Hiểu Dư rời đi cũng trở về lầu hai thu xếp hành lý của mình chỉ còn lại Dạ Vô Song ngồi trên bàn nhìn bữa sáng chưa từng động qua. Tâm trạng của Dạ Vô Song rất tốt gọi điếm tiểu nhị để hắn dọn bàn xuống, sau đó đóng gói hai cái bánh bao hấp cùng với một phần bánh hoa quế mềm mại. Ban nãy nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đáng thương nhìn bánh bao và bánh hoa quế.
Trên cổ xe ngựa đang chạy là một mỹ nữ áo trắng và một mỹ nữ áo vàng.
"Vì sao lại đồng ý yêu cầu của các nàng?" Nam Cung Vân Hạm mặc ngoại bào màu vàng hỏi Hàn Như Băng đang vung roi lái xe ngựa.
"Vậy còn ngươi? Sao lại đồng ý?" Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Hàn Như Băng không trả lời mà cười hỏi lại.
"Chỉ là không muốn tiểu Dư nhi sau này không vui thôi." Nam Cung Vân Hạm thì thầm. Nàng không muốn tiểu Dư nhi sau này buồn, tuy rằng không chắc chắn nhưng nàng nhìn ra tiểu Dư nhi rất để đến tên Dạ Vô Song kia. Nói cách khác, nàng nhìn thấy khi Hàn Như Băng đồng ý với yêu cầu của Yên Như Mị, sắc mặt của Mạnh Hiểu Dư thoáng vui nhưng rất nhanh đã biến mất nên khi Yên Như Mị hỏi các nàng, Nam Cung Vân Hạm mới chân chính gật đầu.
"Haha, ngươi cũng phát hiện sao?" Hàn Như Băng cười khổ đáp. Thật ra nàng cũng phát hiện, thậm chí còn sớm hơn cả Nam Cung Vân Hạm. Đêm qua khi Dạ Vô Song bi thương nhìn tiểu gia hỏa, nàng đứng gần tiểu gia hỏa nhất nên thấy rõ biểu cảm của nàng nhất. Trong mắt của tiểu gia hỏa cũng bi thương nhưng rất nhanh đã biến mất, nhanh đến mức khiến Hàn Như Băng cho rằng đó là ảo giác. Nhưng cũng có thể là ảo giác. Vì từ biểu hiện của Mạnh Hiểu Dư xem ra nàng vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình với Dạ Vô Song.
Trong xe ngựa, Mạnh Hiểu Dư hạnh phúc ngồi trong lòng Dạ Vô Song ăn bánh bao Dạ Vô Song đưa mình. Bên cạnh là Hàn Như Sương thường xuyên thay nàng lau dầu mỡ trên miệng, còn Linh Ngọc Nhi thì cầm nước chờ khi nàng khát thì kịp thời đưa.
Nhìn mọi người đều dịu dàng, sủng nịch mình lại nghĩ đến hai người ngoài xe ngựa, Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm thấy thật hạnh phúc, nếu cả đời có thể như vậy thật tốt nhưng ông trời có thể vì thấy nàng quá tham lam mà sẽ cướp đi tất cả không? Mạnh Hiểu Dư đang hưởng thụ hạnh phúc nghĩ vậy không khỏi lo lắng nhưng chút lo lắng này được ba người ở đây quan tâm khiến nó biến mất không còn một mảnh.