"Như..... Như Băng tỷ tỷ, vị này là Vân Hạm tỷ tỷ." Dẫn hai tỷ muội Hàn Như Băng về Thanh Trúc Uyển, Mạnh Hiểu Dư hơi lo lắng chỉ vào Nam Cung Vân Hạm đứng trước mặt mình không xa, giới thiệu xong, sau đó chỉ vào Linh Ngọc Nhi nói: "Còn đây là Linh Ngọc Nhi." Sau khi giới thiệu xong, nàng lại giới thiệu tỷ muội Hàn Như Băng cho Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi, sau đó, Mạnh Hiểu Dư làm đà điểu vùi đầu vào lòng Hàn Như Sương. Vốn nàng muốn chạy trốn nhưng vì Hàn Như Sương giữ chặt tay nàng, nàng đành đứng lại.
Khi Mạnh Hiểu Dư giới thiệu xong, vùi đầu vào lòng Hàn Như Sương thì những người còn lại trầm mặc đánh giá đối phương, trầm mặc thật lâu, lâu đến chân Mạnh Hiểu Dư muốn nhũn thì người trầm mặc nhất Hàn Như Sương lên tiếng: "Dư nhi, ngươi mệt sao?" Cảm giác được chân nhân nhi trong lòng khẽ run, Hàn Như Sương quan tâm hỏi.
Vừa dứt lời mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư mà Mạnh Hiểu Dư cảm giác được ánh mắt quan tâm của mọi người nhìn mình thì ngượng ngùng gật đầu, ngay sau đó nàng bỗng bị Hàn Như Sương bế lên, chưa đợi nàng phản ứng, Hàn Như Sương đã hỏi nàng: "Dư nhi, phòng của ngươi ở đâu?"
Mạnh Hiểu Dư bị nàng bất ngờ bế lên, sau khi nghe thấy nàng hỏi thì ngơ ngác chỉ về phòng ban đầu của mình. Vì sau khi xác định quan hệ với Nam Cung Vân Hạm, nàng đã bị Nam Cung Vân Hạm ép buộc dọn vào phòng Nam Cung Vân Hạm.
Nhìn về hướng Mạnh Hiểu Dư chỉ, Hàn Như Sương không để tâm đến những người khác, ôm nàng bước về hướng đó.
"Dư nhi..... vì sao vậy?" Ôm Mạnh Hiểu Dư ngồi trên giường, Hàn Như Sương cúi đầu hôn lên đầu nàng, nhẹ nhàng hỏi.
"Như Sương tỷ tỷ, thực xin lỗi." Biết Hàn Như Sương hỏi điều gì, Mạnh Hiểu Dư lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể xin lỗi nàng bởi chính nàng cũng không có lựa chọn khác, yêu Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi cũng không phải điều nàng muốn nhưng nàng không khống chế được chuyện tình cảm. Vậy nên nàng chỉ có thể xin lỗi Hàn Như Sương.
Nhìn sắc mặt có lỗi và tự trách của Mạnh Hiểu Dư lại nghe thấy nàng xin lỗi, Hàn Như Sương trầm mặc. Nàng không biết nên nói gì mới phải, lúc này nàng không thể an ủi Mạnh Hiểu Dư, nàng yêu đứa nhỏ này, rất yêu rất yêu nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ vì yêu Mạnh Hiểu Dư mà tiếp thu hai kẻ khác ngoài mình và tỷ tỷ. Tình yêu là ích kỷ cùng chiếm hữu, khi nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói về chuyện của hai người kia, khi ấy nàng thừa nhận bản thân rất ghen ghét, nàng rất muốn đi giết bọn Nam Cung Vân Hạm dù khi vừa thấy hai người họ, nàng vẫn không thể xua đi ý nghĩ đó nhưng trước mặt Dư nhi, nàng không thể làm được, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Dư nhi nên chỉ có thể áp xuống ý nghĩa muốn giết Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi đang kêu gào trong lòng mình.
Nhìn Hàn Như Sương ôm Mạnh Hiểu Dư về phòng, Linh Ngọc Nhi cũng muốn đi theo nhưng chưa đi được hai bước đã bị Hàn Như Băng ngăn cản: "Linh cô nương xin dừng bước, Như Băng có vài lời muốn nói với hai vị, không biết hai vị có muốn nghe không?" Lắc mình ngăn bước chân của Linh Ngọc Nhi, nàng tươi cười nói. Linh Ngọc Nhi bị nàng ngăn cản, nhíu mày, sau khi nghe thấy lời Hàn Như Băng cũng không có phản ứng, chỉ là cố gắng muốn lướt qua không nàng nhưng bất thành. Sau khi thất bại nữa, Linh Ngọc Nhi không kiên nhẫn nói: "Ta không có gì để nói với ngươi, hơn nữa ta cũng biết ngươi muốn nói cái gì. Hiện tại, ta chỉ có thể nói, ta sẽ không buông tay Hiểu Dư." Linh Ngọc Nhi nhìn Hàn Như Băng, kiên định nói.
Nói xong lại muốn vòng qua Hàn Như Băng nhưng vẫn bị nàng mỉm cười chặn lại: "Hôm ở Thiết Phiến Môn là Linh cô nương đánh ngất tiểu gia hỏa mang đi!" Nhẹ nhàng kể ra, giọng không thay đổi lại khiến hai người ở đây cảm nhận được chút hàn ý.
"Vậy thì sao?" Linh Ngọc Nhi không bị dọa, lạnh mặt nhìn Hàn Như Băng.
"Không sao cả, chỉ là có vài lời muốn nói với nhị vị." Hàn Như Băng cười.
"Ai! Được rồi! Ngươi muốn nói gì?" Thấy thái độ của Hàn Như Băng, Linh Ngọc Nhi thỏa hiệp, tuy rằng nàng không sợ Hàn Như Băng nhưng vẫn áy náy chuyện đánh ngất Hiểu Dư mang nàng đi, hơn nữa còn khiến nàng suýt lâm vào nguy hiểm, nếu không phải mình tùy hứng thì sẽ không có tình huống hiện tại. Tuy rằng áy náy nhưng nàng không hối hận, hiện tại dù thế nào nàng cũng sẽ không buông tay. Do đó dù đồng ý nói chuyện cùng Hàn Như Băng nhưng nàng có thể đoán được lần nói chuyện này sẽ không có ý nghĩa vì nàng không cho rằng Nam Cung Vân Hạm sẽ buông tay, nhìn mặt nàng cũng biết muốn các nàng nói chuyện với Hàn Như Băng là không thể. Nếu tỷ muội Hàn Như Băng muốn từ bỏ vậy cũng không cần vất vả tìm đến đây.
"Còn Nam Cung cô nương thì thế nào?" Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi thỏa hiệp, Hàn Như Băng nhìn về phía Nam Cung Vân Hạm ngơ ngác nhìn về phía phòng muội muội ôm tiểu gia hỏa đi vào, không biết đang nghĩ gì.
"Ân, có thể." Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Nam Cung Vân Hạm dời mắt. Thật ra tâm trạng của nàng cũng không khác Linh Ngọc Nhi, nàng có chút áy náy với tỷ muội Hàn Như Băng vì nàng đã từng nghe tiểu Dư nhi kể lại chuyện tình cảm của ba người nhưng vẫn dùng thủ đoạn bất chính để có được Mạnh Hiểu Dư dù vậy nàng vẫn không hối hận, nhiều lắm chỉ là áy náy, nhưng chút áy náy này không thể khiến nàng buông tay được.
Tuy cũng đồng ý nói chuyện nhưng nàng biết lần này các nàng sẽ không thể nói chuyện vui vẻ được.
Sau khi các nàng đồng ý, Hàn Như Băng mỉm cười gật đầu, tuy rằng nàng cũng có thể đoán được kết quả nhưng nếu cái gì cũng không nói vậy không phù hợp với phong cách của nàng! "Một khi đã như vậy, chẳng biết có thể mời Nam Cung cô nương dẫn đường đến phòng của cô nương?" Hàn Như Băng nói rồi nhìn dược nô đang nghịch thảo dược cách đó không xa.
"Được, có thể." Nam Cung Vân Hạm gật đầu, xoay người dẫn hai người đến phòng mình. Nam Cung Vân Hạm rất tán đồng với cố kỵ của Hàn Như Băng, dù sao có một số việc người ngoài không biết vẫn tốt hơn vì nội dung cuộc đối thoại của các nàng quá kinh hãi thế tục.
Bên này mọi người vào phòng Nam Cung Vân Hạm thì bên Mạnh Hiểu Dư lại tràn ngập không khí ái muội.
"Dư nhi..... ta rất nhớ ngươi." Hàn Như Sương hôn lên cần cổ trắng nõn của Mạnh Hiểu Dư, khàn giọng kể ra nỗi nhớ sâu thẳm của mình.
"Như Sương tỷ tỷ, thật ngứa....." Cổ bị Hàn Như Sương hôn lên thật ngứa, Mạnh Hiểu Dư nghiêng đầu muốn tránh.
Nhưng Hàn Như Sương không để nàng tránh, khi nàng nghiêng người tránh đi, Hàn Như Sương cũng đuổi theo nàng, hơn nữa còn cắn vào thịt non của nàng xem như trừng phạt, khi Mạnh Hiểu Dư than nhẹ thì buông ra liếm lấy vết răng của mình.
"Như Sương tỷ tỷ...." Chỗ mẫn cảm bị Hàn Như Sương hôn cắn, Mạnh Hiểu Dư đỏ mặt, muốn ngăn cản lại không muốn ngăn cản, nàng có chút bất lực làm nũng gọi Hàn Như Sương.
"Dư nhi....." Bị giọng bất lực làm nũng của nàng gọi tên, Hàn Như Sương bỗng cảm giác bụng dưới thoáng căng, một cổ nhiệt khí lướt qua. Hô hấp cũng dồn dập hơn, ngẩng đầu buông cổ nàng ra, tìm đến đôi môi phấn nộn kia hôn lấy, lưỡi linh hoạt cạy răng nàng, xông vào khoang miệng, vội vàng đoạt lấy.