Edit: Emily Ton.
Sau một hồi sửng sốt, Huyện thái gia tiến lên hành lễ với Cảnh Dung: "Hạ quan tham kiến Vương gia, không biết Vương gia vì sao lúc này......"
Hắn giơ tay ngắt lời: "Không cần bận tâm tới bổn vương, ngươi xem Kỷ tiên sinh cần gì hay không."
"Vâng vâng vâng."
Huyện thái gia đi tới bên người Kỷ Vân Thư: "Vân Thư, hay là... là đã tìm được chứng cứ gì rồi sao?"
"Lưu đại nhân, hiện tại ta cần một ít dấm và rượu trắng, phiền ngài tìm một ít tới đây. Hiện tại, ta muốn tới phòng nghiệm thi."
"Tất nhiên, tất nhiên." Huyện lão gia sảng khoái đồng ý.
Huyện lão gia gọi hai nha dịch tới, phân phó bọn họ tìm những thứ Kỷ Vân Thư cần.
Trong khi Kỷ Vân Thư đi tới phòng nghiệm thi, Cảnh Dung ngồi ở trong phòng phẩm trà.
Lá trà Cẩm Giang, quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm!
Tới phòng nghiệm thi, Kỷ Vân Thư lập tức lấy con dao bị rỉ ra từ trong ống tay áo. Ngụy Võ và Vương Tam đưa dấm và rượu trắng tiến vào.
"Tiên sinh, ngươi muốn những thứ này để làm gì?"
"Thử máu."
"Thử máu?"
Ngụy Võ và Vương Tam nhìn thoáng qua lẫn nhau, cùng nhau móc ra một cái bút lông nhỏ và một quyển sổ từ trong túi, lau sạch bút lông bằng miệng, sẵn sàng ghi lại những gì Kỷ Vân Thư sẽ nói.
Kỷ tiên sinh nghiệm thi, chính là nguồn học tập tuyệt vời!
Cần phải ghi nhớ kỹ tất cả mọi thứ, nói không chừng, trong tương lai chúng ta cũng có thể trở thành Ngỗ tác.
Điều đó thật tuyệt!
Kỷ Vân Thư cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cần câm miệng không nói lời nào, làm gì cũng được.
Nàng mang bao tay, trộn giấm với rượu trắng, lắc chúng một hồi. Sau đó dùng một tấm vải bố trắng nhúng vào trong dung dịch rượu và dấm, dùng nó để lau con dao nhỏ đã bị rỉ sắt.
Gỉ sắt dần dần rơi xuống, đều dính vào trên vải bố trắng, dần dần lộ ra ánh bạc màu đen bóng loáng ở trên lưỡi dao.
Nàng tiếp tục làm sạch dao nhỏ trong dấm, sau một lúc, trên lưỡi dao, xuất hiện vài đốm đỏ sậm.
"Di? Vì sao nó lại đổi màu?" Vương Tam kinh hô.
"Đây không phải là màu. Đó là máu."
"A?" Ngụy Võ và Vương Tam đồng thời kinh hô.
Kỷ Vân Thư lấy dao nhỏ ra, biểu hiện cực kỳ căng thẳng.
Nàng đã rất hy vọng, trên lưỡi đao này, sẽ không có máu!
"Vì sao lại có máu?" Ngụy Võ hỏi.
"Bởi vì con dao này, đã dính máu người." Kỷ Vân Thư giải thích: "Nếu muốn biết trên lưỡi dao, hoặc trên quần áo đã từng dính máu người hay không, biện pháp tốt nhất, chính là thực nghiệm luminol*, nhưng nơi này không có khả năng tiến hành thực nghiệm như vậy. Tuy nhiên, nếu dùng dấm và rượu trắng, cũng có thể tạo ra một hiệu ứng tương tự."
(*) Thử nghiệm máu luminol: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Luminol
"Cái gì là thực nghiệm lu... mi... nol?" Ngụy Võ lắp bắp hỏi.
Nên giải thích như thế nào đây? Nàng lười giải thích, buông con dao nhỏ xuống, xốc tấm vải bố trên bộ hài cốt âm dương thi, lấy xuống một đốt ngón tay bị gãy.
Nàng phân công Ngụy Võ và Vương Tam: "Hai người các ngươi, giống như lần trước, tìm một ít nước long não tới đây."
"Vâng."
Hai người không hỏi gì thêm, lập tức đi tìm một ít nước long não tới.
Tay chân lanh lẹ, rất nhanh bọn họ đã đưa mọi thứ tới. Kỷ Vân Thư cũng giống như lần trước, nhấp một ít nước long não ở chỗ mắt cá chân của bộ hài cốt, sau đó dùng giấy trắng ngâm trong giấm quấn lại.
Chưa được một lúc, tờ giấy trắng đã biến thành màu đỏ.
Tiếp theo, nàng dùng tờ giấy đã đổi màu bọc quanh con dao nhỏ.
Qua khoảng thời gian nửa nén hương, nàng mở tờ giấy ra, vết máu vốn dính ở trên dao nhỏ, tất cả đều đã dính trên tờ giấy kia.
Đáp án, đã có!
"Ngụy Võ, Vương Tam, các ngươi lập tức đi một chuyến tới thôn Triệu gia, đưa Ngọc Tẩu tới đây."
"Ồ ồ ồ, vâng." Hai người bỗng nhiên có chút hưng phấn, nhanh chóng vội vàng bước chân rời đi.
Tuy nhiên, sắc mặt Kỷ Vân Thư thật ra không tốt lắm.
Trong lòng cũng nặng nề hơn!
Nàng che bộ hài cốt lại, sau đó mang theo con dao nhỏ và tờ giấy kia, đi về phía căn phòng ở sau công đường.
Tại thời điểm này, Ngụy Võ và Vương Tam vừa mới nhận lệnh, mang theo người trong nha môn, nhanh chóng tới thôn Triệu gia.
Trong khi đó Cảnh Dung vẫn đang phẩm trà, nhìn thấy hai người kia nhận lệnh đi bắt người, hắn cho rằng, Kỷ Vân Thư đã biết hung thủ là ai.
Hắn chỉ chớp mắt vài cái, đã nhìn thấy Kỷ Vân Thư giống như người mất hồn đi tới.
Người đầu tiên chủ động tiến lên đón nàng, không ai khác ngoài Huyện thái gia, giống như vô tình dựa tới bên người Kỷ Vân Thư, hỏi: "Có phát hiện gì không? Hay là thật sự có liên quan tới Ngọc Tẩu ở thôn Triệu gia?"
"Đúng vậy." Nàng trả lời một cách tự tin.
"Người là nàng giết?"
"Đúng vậy."
Huyện thái gia cả kinh, khuôn mặt tràn đầy hoảng loạn: "Vậy...... vậy bản quan không phải nên cử người đi bắt nàng hay sao? Còn có Lý Triệu vẫn đang bị giam ở trong đại lao thì sao? Thảm thảm!"
Kỷ Vân Thư tức giận trừng hắn một cái: "Ngay cả khi hắn không phải là kẻ giết, hắn cũng phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng......"
"Nhưng cái gì mà nhưng!" Người lên tiếng, chính là Cảnh Dung. Hắn đứng dậy khỏi ghế hoa lê. Thật ra vừa rồi trong khoảng thời gian này, Huyện thái gia đã bắt Lý Triệu Sự, giảng giải lại toàn bộ cho hắn nghe.
Huyện thái gia thối lui qua một bên, chủ động tách ra, bị Cảnh Dung trách cứ một tiếng, hắn nơi nào còn dám lắm miệng.
Cảnh Dung bước chân đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, nói: "Nếu ngươi có thể đưa ra chứng cứ, chỉ ra hung thủ, bổn vương tuyệt đối sẽ không sẽ buông tha. Nếu như người đó không giết người, nhưng hắn lại hủy thi diệt tích, bổn vương cũng sẽ luận tội."
Hắn dường như đoán trúng suy nghĩ trong lòng Kỷ Vân Thư.
Tuy nhiên, có một chỗ dựa như vậy, đối với vụ án này không thể nghi ngờ là rất có tác dụng.
Kỷ Vân Thư trầm mắt xuống, hỏi hắn: "Vương gia cảm thấy, giết người, nhất định phải đền mạng sao?"
Huyện thái gia đoạt lời, đáp: "Đó là luật pháp đã quy định, giết người thì phải đền mạng."
"Lưới pháp luật không tính đến nhân tình." Kỷ Vân Thư nghiêm túc.
"Vân Thư, giết người, phải đền mạng. Đây là quy định."
"Quy định quy định, đâu ra nhiều quy định như vậy? Luật pháp vốn để giúp dân tâm yên ổn, bảo hộ nhân thân bá tánh an toàn, nhưng nếu bất đắc dĩ phải giết một người, luật pháp như vậy, công chính vừa nói lấy đâu ra?"
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư có vẻ hơi kích động.
Huyện thái gia không dám đáp lời, có chút ngốc nghếch. Kỷ Vân Thư hôm nay bị làm sao vậy?
Cảnh Dung ném cho Huyện thái gia một cái ánh mắt: "Ngươi lui qua một bên."
"Vâng." Không dám phản kháng, Huyện thái gia ngoan ngoãn thối lui qua một bên.
Trên mặt Kỷ Vân Thư rất nghiêm trọng, ánh mắt mang theo một loại tiếc hận cùng với tức giận bất bình.
Cảnh Dung hỏi nàng: "Nói cho bổn vương biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Không có gì."
"Tất cả cảm xúc của ngươi đều viết hết trên mặt, hai người chúng ta, hôm qua cũng coi như cùng chung hoạn nạn, ngươi có tâm tư và ý tưởng gì, không ngại thì hãy nói với bổn vương."
Hắn nhẹ nhàng như vậy!
Ân cần như vậy!
Kỷ Vân Thư hạ mắt xuống, khẽ lắc đầu: "Thôi! Đó là vấn đề của bản thân ta. Ta không nên bỏ qua luật pháp nghiêm minh một bên, trở nên đa sầu đa cảm. Giết người, chính là giết người, tất nhiên phải đền mạng."
Nàng nỗ lực tự thuyết phục chính mình, khiến trong lòng không còn khó chịu như thế.
Cảnh Dung cũng không quấy rầy nàng, để nàng ngồi xuống một bên, từ từ bình phục lại.
Thời gian trôi qua từng chút một!
Đã hơn một canh giờ (2h) kể từ lúc Ngụy Võ và Vương Tam đi tới thôn Triệu gia, tính toán thời gian đi về, lúc này, chắc hẳn đã tới cổng thôn.
Gần như đúng lúc này, một người nha dịch tiến vào.
Thông báo: "Đại nhân, Giang phu nhân tới."
"Sao lại tới nữa?" Huyện thái gia thở dài.
Hiện tại, hắn nhìn thấy Giang phu nhân, còn sợ hơn so với nhìn thấy Cảnh Dung.
Không đợi Huyện thái gia nói thêm câu nào, Cảnh Dung đã nói: "Bổn vương đi xem."
Có tôn Phật này ở đây, không sợ!
Cảnh Dung đi ở phía trước, Kỷ Vân Thư và Huyện thái gia theo phía sau, ba người cùng nhau đi tới công đường.
Giang phu nhân vẫn mặc quần áo hoa lệ như cũ, cao quý không hề suy giảm chút nào, còn mang theo một sự bực bội bốc đồng.
Ngày hôm qua đã bị Huyện thái gia qua loa lấy lệ đuổi về, hôm nay lại đến, tất nhiên muốn bức cho Huyện thái gia phải thả đệ đệ của bà ta ra.
Nhưng không nghĩ tới, Cảnh Dung sẽ ở đây.
"Dân phụ tham kiến Vương gia." Hình như không cam lòng, cực kỳ bực tức.
Cảnh Dung lạnh lùng mở miệng: "Vì sao Giang phu nhân lại đột nhiên tới nha môn? Bổn vương nghe Lưu đại nhân nói, hai ngày nay Giang phu nhân đã tới đây nhiều lần."
Cộng với một chuyến này, rõ ràng chỉ có hai lần, không cần đếm thêm số lần!
Mặc dù Giang phu nhân ngang ngược bá đạo, nhưng dù sao Cảnh Dung cũng là Vương gia, bà ta vẫn phải thu liễm một chút.
Giang phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nói vậy Vương gia nhất định cũng biết chuyện đệ đệ ta đã bị bắt giam, đúng không?"
"Ta nghe nói, hắn đã giết người."
Không không không, ngươi sai rồi.
Huyện thái gia tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương gia, không phải giết người, là chôn thi thể, chôn thi thể."
Ngươi thật sự ngu ngốc hay là giả ngốc?
Cảnh Dung thật muốn cạy đầu Huyện thái gia ra, nhìn rõ xem bên trong là cái gì.
Sau một khắc, Cảnh Dung đâm một ánh mắt sắc bén tới Huyện thái gia.
Cả người Huyện thái gia run rẩy một cái, thối lui qua một bên, ngậm miệng lại.
Giang phu nhân cũng bắt đầu phản bác: "Vương gia, đệ đệ ta sẽ không giết người, hắn trời sinh không có can đảm, ngay cả dao cũng không dám cầm, đừng nói là giết người, nhất định nha môn đã nghĩ sai rồi."
"Nhưng chính miệng hắn đã thừa nhận, hắn có chôn thi."
"Đó nhất định là do hắn hoảng loạn, thuận miệng nói như thế."
Giang phu nhân vẫn tiếp tục tranh cãi!
Cảnh Dung không thích nhất, chính là nói với loại nữ nhân này.
Đơn giản......
"Giang phu nhân, bổn vương không thích nhất, chính là nữ nhân cứng đầu. Nếu ngươi tiếp tục tranh cãi với bổn vương, bổn vương sẽ dùng tư quyền, ném ngươi vào trong nhà lao, ngươi có tin không?"
"Ách!" Giang phu nhân cả kinh, bà ta đương nhiên tin.
"Lý Triệu có giết người hay không, còn chờ kiểm chứng, nhưng chính hắn đã thừa nhận chôn thi, ngươi cần gì phải bóp méo ý hắn, cưỡng bức Lưu đại nhân thả người? Hay là ngươi ỷ vào mặt mũi của Lý lão tướng quân, cũng muốn dùng tới tư quyền?"
"Dân phụ không có ý như vậy." Giang phu nhân có chút hoảng hốt, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.
Cảnh Dung nghiêm mặt, hai tay áo vung lên về phía sau: "Một khi đã như vậy, không cần tiếp tục lải nhải, chân tướng như thế nào, đợi lát nữa nhất định sẽ biết."
Đợi lát nữa?
Giang phu nhân càng thêm khẩn trương, còn mang theo nghi hoặc.
Tuy nhiên, bà ta còn chưa kịp suy tư thêm chút nữa, ngoài công đường, Ngụy Võ và Vương Tam, đã mang theo ngọc tẩu cùng với A Ngữ tiến vào.
Thần sắc Ngọc Tẩu rất bình tĩnh, trong ánh mắt không hề mang theo hoảng loạn, ngược lại có một loại kiên quyết vượt qua sống chết. Trong lòng ngực nàng ôm A Ngữ quần áo đơn giản. A Ngữ không khóc cũng không náo loạn, đầu dựa vào trên vai Ngọc Tẩu, giống như là đang ngủ.
Nhưng trên tay chân nàng ấy, vẫn bị xích sắt khoá lại!
Tiếng leng keng leng keng vang lên từ bên ngoài công đường tiến vào.
Vừa tiến đến, Ngọc Tẩu đã tự giác quỳ xuống!
Rất cẩn thận, sợ đánh thức A Ngữ ở trong lòng ngực.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư dường như không dừng ở trên người Ngọc Tẩu và A Ngữ, mà là ở trên người Giang phu nhân.
Nàng nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Giang phu nhân tràn ngập kinh ngạc và hoảng loạn!
Ngay cả hai chân của Giang phu nhân, cũng trong phút chốc run rẩy, lảo đảo gần như muốn ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Xem ra, chân tướng đích xác giống như những gì Kỷ Vân Thư đã nghĩ.
Ngụy Võ nói: "Đại nhân, đã đưa Ngọc Tẩu tới."
"Tốt. Thăng đường."
Huyện thái gia hắng giọng nói, đi tới cao đường, ngồi xuống!