Sau vụ bị trộm rương, người gánh hát đêm đó cực kỳ cẩn thận, bởi vì lo lắng lại xảy ra chuyện xấu, bọn họ đã lên đường trước khi bình minh ló dạng.
Trước khi bọn họ lên đường, tam nương đã trả đầy đủ bạc theo giá của ba cái rương kia.
Lão bầu gánh cầm bạc bồi thường, cơn giận trong lòng đều tiêu tan hết, vui tươi hớn hở rời đi.
Nghe nói trước khi đi, Chiên Mạt cô nương còn cố ý để lại cho Mộ Nhược một tờ giấy.
Nội dung trên đó viết gì, không ai biết được!
Không lâu sau, mặt trời ló dạng, Cảnh Dung hạ lệnh xuất phát.
Khi Kỷ Vân Thư thu dọn đồ xong thì ra khỏi phòng, nhìn thấy tam nương đang đứng ở trước cửa phòng Mộ Nhược, dựa lưng vào trên lan can gỗ đỏ, cánh tay trắng nõn vươn về phía trước, giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp một tờ giấy ố vàng.
Lắc qua lắc lại!
Giống như đang thưởng thức thứ gì đó thú vị.
Mộ Nhược mở cửa, vươn eo lười đi ra từ bên trong, xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm, nhìn tam nương đang đứng ở bên ngoài cửa.
"Tỉnh rồi?" Tam nương dịu dàng nói một tiếng.
Mộ Nhược lạnh lùng cười nhạo một tiếng, ánh mắt chú ý tới tờ giấy trên tay nàng ta.
"Có cái gì cho ta?"
"Đoán rất chuẩn, đúng là cho ngươi."
"Phối phương ủ rượu?"
"Thứ này còn thú vị hơn."
Mộ Nhược vuốt cằm, "Chẳng lẽ, là khế đất của khách điếm này? Tam nương có thể bỏ được, ta đây sẽ cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói xong, hắn vươn tay ra bắt lấy tờ giấy!
Nhưng tam nương lại rụt cánh tay trắng nõn của mình lại, giấu tờ giấy ra phía sau lưng.
Sau đó ——
Nàng ta bước hai bước về phía trước, tới trước mặt Mộ Nhược, ngửa đầu nhìn hắn, cười xấu xa.
"Muốn không?"
"......"
Tam nương lại đưa tờ giấy lên mũi mình ngửi ngửi vài cái.
Sau đó ——
Âm dương quái khí nói, "Trên này có một mùi hương của nữ tử."
Nữ tử?
Mộ Nhược tò mò.
Tam nương tiếp tục nói, "Cô nương kia thật là có tâm, để tạ ơn ngươi đã cứu nàng, trời còn chưa sáng đã để lại thứ này, còn cố ý nhắn lại, cần phải giao tận tay ngươi."
Đồng thời với lúc nói chuyện, nàng ta lại giơ giơ tờ giấy trên tay lên!
Khoảnh khắc sau, Mộ Nhược đoạt được tờ giấy kia.
Hắn mở tờ giấy ra!
Trên tờ giấy, chỉ viết ba câu.
Đa tạ công tử, có duyên gặp lại, tất báo đại ân.
Nét chữ khá ngay ngắn, nhưng chưa đủ thành thục, có lẽ không phải là người viết chữ hằng ngày.
Đọc xong, hắn gấp lá thư lại, cất vào trong ống tay áo.
Tam nương nhích lại gần bên người hắn, nhướng mày hỏi, "Thế nào? Cô nương ốm yếu kia đã viết thơ tình gì vậy?"
Mộ Nhược nhếch môi, nhìn về phía nàng ta, lắc đầu thở dài, "Đáng tiếc, ta còn tưởng là phối phương ủ rượu, hoặc là khế đất của khách điếm này."
"Rất thất vọng?"
"Có một chút."
Lúc này, phía dưới lầu, Lang Bạc bắt đầu gọi lớn.
"Kỷ tiên sinh, Mạc công tử, xe ngựa đã sẵn sàng chờ ở bên ngoài. Đã tới giờ xuất phát."
Kỷ tiên sinh?
Mộ Nhược và tam nương đồng thời quay đầu nhìn qua.
Vừa lúc đối diện với cặp mắt nhìn xem kịch vui của Kỷ Vân Thư.
Tam nương nhanh chóng nói với nàng, "Thì ra công tử đã dậy rồi? Sao không lên tiếng?" Khiến người ta giật mình!
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào, yên lặng bước xuống lầu.
Nàng chỉ nghe thấy giọng nói châm biếng của tam nương trên đỉnh đầu truyền đến, "Trên đời này, hiếm khi có một vị công tử thanh cao như vậy, lời nói như vàng, thật là hiếm lạ."
Ngay sau đó, Mộ Nhược cũng đi xuống lầu.
Đoàn người nhân lúc trời còn chưa sáng rõ đã xuất phát, rời khỏi khách điếm.
Ngay sau đó, đám người Triệu Hoài cũng rời đi!
Thấy mọi người đều đi hết, tam nương chống người ở trước quầy, ngón tay di chuyển trên chiếc bàn tính đặt trên bàn, mặt mày ủ rũ, lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
"Số tiền mất đi, sớm muộn gì ta cũng lấy lại cả vốn lẫn lời."
......
Sau khi rời khỏi khách điếm, xe ngựa đi nửa ngày ở trên đường cái.
Trời tháng sáu, giữa trưa cực kỳ nóng bức, thậm chí oi bức.
Cho dù ngồi ở bên trong xe ngựa, cũng cực kỳ khó chịu.
Vệ Dịch kéo kéo quần áo, xoa đầu toát đầy mồ hôi, trong miệng ồn ào, "Nóng quá."
Kỷ Vân Thư chỉ có thể tìm một tờ giấy, kiên nhẫn quạt gió cho hắn.
"Thư nhi, ngươi không nóng hay sao?"
Nàng lắc đầu.
"Tối hôm qua ta và Lang đại ca ngủ với nhau, hắn ép ta vào một góc, bây giờ cả người ta đều nhức mỏi. Hơn nữa cũng rất nóng, ta đã đẩy hắn nhiều lần, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích."
Vệ Dịch nói lời oán giận!
Kỷ Vân Thư cười cười.
"Thư nhi, ta có thể ngủ với ngươi hay không? Ngươi người nhỏ, không chiếm nhiều chỗ, như thế sẽ không bị chen lấn. Hơn nữa......" Trong khi nói, hắn nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, "Thư nhi, tay ngươi rất lạnh, cơ thể cũng lạnh, nếu như ngủ cùng ngươi, chắc chắn sẽ không nóng."
"Tiểu tử thúi, nghĩ gì vậy?"
Kỷ Vân Thư gõ đầu hắn một chút, sau đó rút tay ra.
Vệ Dịch ôm đầu, chớp chớp mắt, hỏi, "Thư nhi, chẳng lẽ không muốn ngủ với ta hay sao?"
Nàng cảm thấy xấu hổ, thật sự không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Nếu như nàng thuận miệng tìm một lý do nào đó, tiểu tử này đoán chừng sẽ nghĩ ngợi rất nghiêm túc.
Vì thế nàng đơn giản ——
Không trả lời hắn.
"Cốc cốc......"
Có người gõ vài tiếng ở bên ngoài xe ngựa.
Kỷ Vân Thư vén mành lên, thấy Lang Bạc đưa một cái túi nước tới.
"Kỷ tiên sinh, ngài nhất định khát nước rồi. Hãy uống chút nước."
Nàng tiếp lấy túi nước, "Đa tạ."
"Đúng rồi Kỷ tiên sinh, Vương gia bảo ta tới hỏi ngài, có muốn dừng lại nghỉ một chút hay không?"
"Không cần."
Nàng vừa mới nói xong, Vệ Dịch đã vươn đầu ra ngoài, hô một tiếng, "Ta muốn nghỉ ngơi."
Hắn không đợi Lang Bạc nói gì, lập tức nhảy dựng lên, "Ta muốn xuống xe ngựa, ta muốn xuống xe ngựa."
......
Mã phu nghe thấy tiếng hét, kéo dây cương.
Vệ Dịch ngay lập tức nhảy xuống, mồm to hít khí vài lần.
"Vệ công tử, ngươi không sao chứ?" Lang Bạc hỏi.
"Ta rất nóng."
"Thời tiết này luôn như thế. Nếu không, ngươi cưỡi ngựa cùng với ta? Như vậy ít nhất còn có gió."
"Ta không biết cưỡi ngựa."
"Không sao, ta dạy cho ngươi."
"Ta không thích, ta muốn ngồi cùng xe ngựa với Thư nhi." Vệ Dịch nói.
Kỷ Vân Thư cũng ngó người ra ngoài, nói với hắn, "Vệ Dịch, nếu ngươi mệt, chúng ta hãy nghỉ ở đây một lát."
"Ta không mệt, chỉ nóng thôi."
"Vậy ngươi lên xe ngựa, ta quạt gió cho ngươi, chờ mặt trời xuống núi sẽ không nóng nữa. Như vậy, chúng ta có thể tới An Phủ trước giờ Dậu (5h chiều)."
Vệ Dịch suy nghĩ một lát, gật đầu. Khi hắn đang chuẩn bị nhấc chân lên xe ngựa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Hắn xoay người trừng mắt nhìn Lang Bạc, vươn tay ra, "Chẳng phải ngươi đã nói, chờ tới trạm dịch sẽ trả bạc cho ta hay sao? Ngày hôm qua ngươi chưa đưa cho ta, bây giờ đưa cho ta đi."
Trông hắn giống như một chủ nợ!
Tiểu tử này, trí nhớ thật ra không tệ.
Lang Bạc lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Hắn sờ sờ túi tiền rỗng tuếch của mình, nhăn mặt lại.
Đúng lúc này, Cảnh Dung trong xe ngựa phía trước dò ra đầu hỏi một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
Lang Bạc lập tức xuống ngựa chạy qua, bám vào bên xe ngựa, hạ giọng nói, "Vương gia, Vệ công tử tìm ta muốn lấy lại bạc, 53 lượng, trên người ta không có đủ bạc. Chuyện này......"
"Không có?"
"Vâng."
"Vậy thì đi mượn một ít."
Cái gì?
Lang Bạc đáng thương nói, "Vương gia, bạc của Vệ công tử bạc là do ngài lấy đi, ta thậm chí không lấy một vài lượng trong đó. Ngài quăng việc này cho ta, ta tiếp không nổi."
Cảnh Dung làm bộ làm tịch gật đầu suy nghĩ, "Như vậy đi, bổn vương cho ngươi mượn 53 lượng, ngươi cầm đưa cho hắn. Tiền này, cứ khấu trừ vào bổng lộc của ngươi."
Lang Bạc điếng người, có người điêu như vậy hay sao?
Lang Bạc có xúc động muốn bóp chết người!
Nhưng, hắn thật sự không có lá gan kia.
Vì thế, đành phải nhận lời, cũng nhận nợ.
"Được, vậy xem như thuộc hạ mượn ngài."