Cảnh Dung và Mộ Nhược đều kinh ngạc.
"Bắt được hung thủ? Là ai?"
"Vân Đồng Dương!"
Hả?
"Phòng đại nhân tự mình đi bắt người, hiện tại Vân Đồng Dương và Lý Minh Châu đều bị mang về nha môn, đang ở trên công đường chờ thẩm vấn."
"Nói rõ ràng một chút."
"Tì ra trong thư phòng Lý Minh Châu có hai mật đạo, một cái thông ra bên ngoài phủ, một cái thông tới phòng Lý Xa. Sau khi Vân Đồng Dương từ bên ngoài đi vào thư phòng, đã theo mật đạo tới phòng Lý Xa giết người. Trong lòng Lý Minh Châu biết rõ, lúc này mới lặng lẽ từ mật đạo rời đi, chạy tới tiêu cục Long Dương chất vấn Vân Đồng Dương. Phòng đại nhân đã mang người đi theo, chính tai nghe thấy Vân Đồng Dương thừa nhận giết người, lúc này mới bắt hai người về."
Mộ Nhược sờ cằm, "Phòng Minh Tam khi nào khôn khéo như vậy?"
Thời Tử Nhiên nói, "Quan hồ đồ kia khôn khéo ở đâu, đó là ý của Kỷ tiên sinh."
Ồ, hử?
Mộ Nhược quay đầu lại, một lần nữa nhìn thoáng qua căn phòng Kỷ Vân Thư đang ở trong đó.
Hắn như bừng tỉnh đại ngộ!
"Ồ, thì ra Kỷ tiên sinh đã lặng lẽ nói chuyện này với Phòng Minh Tam!" Sau đó có chút bối rối, "Nhưng, làm sao nàng biết Lý Minh Châu sẽ đi tìm Vân Đồng Dương, làm sao biết được Vân Đồng Dương chính là hung thủ?"
Thời Tử Nhiên nhún vai, hắn cũng không biết.
Vì thế, hai người đều chuyển ánh mắt về phía Cảnh Dung, nghĩ rằng hắn biết nguyên nhân.
Không ngờ Cảnh Dung lắc đầu, thản nhiên nói, "Ta cũng không rõ lắm."
Hừ!
Mộ Nhược lắc lắc ống tay áo.
Rất nhanh, tiểu bộ khoái đi tới, nói là Phòng đại nhân mời Kỷ tiên sinh, định đi vào trong phòng gọi người thì bị Cảnh Dung ngăn lại.
"Đừng quấy rầy Kỷ tiên sinh, chờ hắn ngốc đủ ở bên trong, tự nhiên sẽ ra ngoài."
"Nhưng trên công đường......" Mọi người đều đang đợi.
"Nói với Phòng đại nhân các ngươi, nên thẩm vấn gì thì cứ thẩm vấn, làm những gì hắn nên làm là được."
"Vâng vâng vâng!"
Tiểu bộ khoái đành phải cúi người rời đi!
Trong phòng, Kỷ tiên sinh nghe được giọng nói bên ngoài.
Đã bắt được người là tốt!
Nàng khép hồ sơ vụ án trong tay lại, đứng dậy đặt nó lên trên giá, sau đó đi đến phía sau án thư, nhấc bút lên, nhanh chóng viết bốn câu trên giấy, chờ nét mực khô, nàng gấp giấy lại, thu vào trong ống tay áo.
Lúc này nàng mới đi ra cửa.
......Edit: Emily Ton.....
Trên công đường!
Vân Đồng Dương và Lý Minh Châu đang quỳ.
Một người khí thế trước sau không giảm, không hề sợ hãi.
Một người buông đầu xuống, trong lòng vừa tức vừa hối hận, cũng rất khổ sở.
Bang ——
Kinh đường mộc đập mạnh một cái, quanh quẩn ở trên công đường, có chút chói tai.
Phòng Minh Tam nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hai người phía dưới, chất vấn, "Vân Đồng Dương, nói đúng sự thật, ngươi làm thế nào giết người?"
Vân Đồng Dương rất bình tĩnh, không căng thẳng, cũng không hoảng sợ, ngược lại hỏi, "Phòng đại nhân, ngài có phải đã nghĩ sai rồi hay không? Vì sao Vân mỗ phải giết người? Ta là người dân lương thiện."
A phi!
Đồ không biết xấu hổ!
"Giờ phút này ngươi còn dám cãi, những gì ngươi nói với Lý Minh Châu trong phòng, bản quan ở bên ngoài đều nghe rõ rành mạch, chính miệng ngươi đã thừa nhận giết Lý Xa, đừng vội chống chế."
"Đó đều là Vân mỗ nói bậy, đại nhân không nên tin."
"Vân Đồng Dương, bản quan biết ngươi lợi hại, cũng biết thế lực tiêu cục Long Dương của ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, toàn bộ thành Du Châu đều nằm trong phạm vi bản quan quản hạt, không phải ngươi có thể càn rỡ. Ngươi giết người, sẽ phải đền mạng." Phòng Minh Tam cao giọng.
Trên thực tế, dân áp quan, hiện tượng này không hề hiếm thấy ở các phủ các châu!
Nói một cách nghiêm túc hơn, có một số lĩnh vực, quan thậm chí còn phải dựa vào một số kẻ có tiền để sống. Chỉ cần thấy bạc, quan phủ sẽ hỗ trợ làm việc, thậm chí tới mức nghe lời.
Khiến người khinh bỉ!
Cũng may, Phòng Minh Tam còn xem như một ông quan thanh liêm!
Vân Đồng Dương cười một tiếng, nâng cặp mắt vô tội lên, "Đại nhân, ngài không có chứng cứ đã nói ta giết người, chỉ vì ngài nghe được vài câu vớ vẩn đã nhận định Vân mỗ là hung thủ. Nếu nói ra ngoài, bá tánh thành Du Châu sẽ không tin. Trừ phi, đại nhân ngài có thể lấy ra chứng cứ."
Hắn ta vênh váo tự đắc, không sợ chút nào!
Phòng Minh Tam có chút kích động, nâng kinh đường mộc, đánh xuống lần nữa.
Bang!
"Hai lỗ tai bản quan chính là chứng cứ, tất cả mọi người đều nghe thấy Lý Minh Châu chất vấn ngươi, và ngươi cũng đã thừa nhận. Người, chính là do ngươi giết."
"Hả? Chẳng lẽ ta nói ta giết đương kim thánh thượng, đại nhân ngài cũng tin."
Ồ!
Rõ ràng hắn ta đang lợi dụng sơ hở.
"Vân Đồng Dương, ngươi đừng khiến bản quan phải dùng nghiêm hình bức cung với ngươi, đối với ngươi không có chỗ tốt."
"Thì ra nha môn bắt người nhận tội thế này?"
Phòng Minh Tam xanh mặt!
Không ngờ mình lại bị trả đũa!
Phòng Minh Tam không biết làm sao, rõ ràng ông và mọi người đều chính tai nghe thấy hắn ta thừa nhận giết người. Nhưng, trước mắt đúng thật là không có chứng cứ.
Kỷ tiên sinh a Kỷ tiên sinh, ngươi hãy nhanh nhanh xuất hiện đi.
Bản quan sắp không chống đỡ được nữa.
Lúc này, Vân Đồng Dương đã kéo Lý Minh Châu đứng lên, còn phủi phủi quần áo của mình.
Hắn ta nâng cằm vô cùng kiêu căng, nheo mắt nhìn Phòng Minh Tam ở trên cao đường, nói, "Phòng đại nhân, Vân mỗ ta ở thành Du Châu là người nào, ngài nên biết rõ. Từ trước đến nay ta đều dám làm dám chịu. Chuyện ta đã làm, ta tuyệt đối không đẩy, nhưng chuyện ta không làm, bất luận kẻ nào đều không thể đổ lên đầu Vân mỗ ta." Giọng nói rất uy nghiêm, khiến mọi người kinh sợ, còn lợi hại hơn cả huyện thái gia.
"Trời sắp sáng rồi, nếu như đại nhân vẫn không lấy ra được chứng cứ, vậy Vân mỗ sẽ rời đi trước, chờ đại nhân tìm được chứng cứ lại mời Vân mỗ tới."
Nói xong, hắn ta khí phách lôi kéo Lý Minh Châu vẫn luôn sửng sốt không nói, rời đi.
Phòng Minh Tam nhấc mông khỏi ghế, vốn muốn sai người ngăn cản hai người kia lại, nhưng lại bị những lời của Vân Đồng Dương nghẹn lại.
Quả thật, không có chứng cứ!
Lỗ tai nghe được thì sao?
Vì thế, ông không thể lên tiếng.
Phòng Minh Tam đành phải giương mắt nhìn hai người sắp sửa đi ra ngoài......
May mắn thay, bọn họ vừa bước chân ra khỏi cửa, đã bị người chặn lại.
Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung và Mộ Nhược chắn trước mặt hai người bọn họ.
Vân Đồng Dương dừng bước chân lại, ánh mắt có chút lo sợ, dường như cảm giác được gì đó.
Kỷ Vân Thư mang theo khuôn mặt trầm tĩnh, thản nhiên hỏi một câu, "Vân tiêu đầu định đi đâu vậy?"
Hắn ta không nói gì.
"Không phải ngươi muốn chứng cứ sao? Được, ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ, khiến ngươi tâm phục khẩu phục vào ngồi đại lao."
Sau đó nàng cất bước đi vào công đường.
Kỷ Vân Thư vừa nói lời này, Phòng Minh Tam nháy mắt táo bạo hơn, vung tay lên, mệnh lệnh bộ khoái, "Mang người vào."
Bộ khoái tiến lên, một lần nữa áp Vân Đồng Dương và Lý Minh Châu vào trong.
Cảnh Dung và Mộ Nhược yên lặng đứng qua một bên.
Chờ xem kịch vui!
Kỷ Vân Thư: "Vân tiêu đầu, chắc hẳn ngươi vẫn nhận ra được tại hạ, đúng không? Khi ngươi mang theo người vội vàng chạy về thành Du Châu, ở trên phố đấu đá lung tung, thiếu chút nữa đã đâm chết người, nhớ không?"
"Nhớ! Thì ra ngươi chính là vị Kỷ tiên sinh kia. Không ngờ, chúng ta rất có duyên."
"Tại hạ không có duyên với ngươi, chỉ có duyên với vụ án. Nói chính xác hơn, tại hạ chỉ có duyên với tử thi và hung thủ."
Ồ!
Vân Đồng Dương co giật khóe miệng, nhưng khí thế trước sau vẫn như một.
Kỷ Vân Thư cất bước tới gần hắn ta, ánh mắt lạnh lùng.
Nàng nghiêm sắc mặt, nhấc tay lên và nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay về phía trước.
Một lát sau, hai gã sai vặt nhận được tín hiệu nâng thi thể Lý Xa tiến vào, đặt ở giữa công đường, sau đó ngoan ngoãn thối lui qua một bên.
Kỷ Vân Thư ngồi xổm người xuống, một tay xốc vải bố trắng lên, lộ ra Lý Xa đã chết.
Tròng mắt hắn hơi nổi lên, đều có màu xanh lam, khóe miệng cũng bắt đầu sụp xuống.
Lý Minh Châu ngây người nhìn thấy, lập tức lao tới.
"A Viễn." Trong miệng ông ta thê thảm hô một tiếng, cả người run rẩy, bắt đầu nức nở.
Kỷ Vân Thư ý bảo người nào đó kéo ông ta ra, đừng cản trở nàng phá án.