Lý Minh Châu nhớ rất rõ ràng, đêm đó mình chạy về từ ngoại thành Du Châu, thật sự đã nhìn thấy Lý Xa đi ra từ Thường phủ!
Mình không có khả năng nhìn lầm!
Hơn nữa lúc ấy để tránh bị người nhìn thấy, ông đã nhanh chóng đưa Lý Xa quay về Lý gia.
Cũng trong ngày hôm sau, tin tức truyền ra Thường Thế Lương đã chết!
Cái chết giống y hệt tình huống hai lần trước của Ngô Lỗi và Lưu Thư Hoài. Theo lý mà nói, Lý Xa đầu tiên là sai Ngọc Âm giả quỷ dọa người, còn luôn miệng nói muốn đi giết người, vậy thì, hung thủ phải nên là hắn mới đúng!
Những lời Ngọc Âm nói đến từ đâu?
Đối mặt với sự nghi ngờ của ông, Ngọc Âm cũng không đáp lại. Nàng nhìn Kỷ Vân Thư, bắt đầu giải thích, "Bởi vì tỷ tỷ ta chết, trong lòng A Viễn vẫn luôn ghi hận mấy vị đương gia Lưu Bang phái. Cũng vì cái chết của tỷ tỷ ta, hắn mới biến thành như hôm nay. Ta và hắn giống nhau, đều muốn báo thù cho tỷ tỷ ta. Thật vừa khéo, ba người kia mỗi lần tới Trường An Sở đều sẽ tìm ta.
Vì thế, ta mới lợi dụng cơ hội này, mang mặt nạ da người doạ bọn họ ở Thưởng Nguyệt Hào, sau đó để A Viễn giết người. Cuối cùng, có thể đổ chuyện này giống như oan hồn lấy mạng. Tuy nhiên, khi ta biết Thường Thế Lương chết ở giờ Tý (23h-1h sáng), ta đã cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì giờ Tý đêm đó, A Viễn đã ở cùng ta, đến giờ Sửu (1-3h sáng) hắn mới rời đi, sao có thể tới Thường phủ giết người?"
Kỷ Vân Thư không hoàn toàn tin vào những lời nàng nói, hỏi Lý Minh Châu, "Đêm đó ngươi nhìn thấy Lý Xa ra khỏi Thường phủ lúc nào?"
Lý Minh Châu cũng không chắc chắn trong lòng, lúc ấy chỉ lo chạy đến Thường phủ ngăn cản, căn bản không nhớ rõ thời gian!
Sau một hồi nôn nóng nghĩ lại ở trong lòng, đôi mắt ông sáng ngời, chắc chắn nói, "Là giờ Sửu ba khắc. Ta nhớ rồi, chính là lúc ấy."
Ngọc Âm vui sướng, lập tức nói tiếp, "Vậy thì đúng rồi. Ta còn nhớ rõ, lúc A Viễn rời khỏi chỗ ta, phu canh vừa gõ xong canh một. Từ chỗ ta ở đến Thường phủ, có lẽ phải tới canh hai giờ Sửu. Tuy nhiên, Thường Thế Lương chết là giờ Tý, tức là trước khi A Viễn đi tới Thường phủ thì ông ta đã chết."
Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, liệt kê ra thời gian cụ thể.
Nếu đây là sự thật, vậy Thường Thế Lương sẽ không phải do Lý Xa giết.
Lý Minh Châu sửng sốt, "Ngọc Âm, ngươi nói, đều là sự thật?"
"Ta không cần phải nói dối. Những gì ta nói đều là sự thật. Buổi tối hôm đó A Viễn thật sự ở bên ta."
Tảng đá trong lòng Lý Minh Châu cuối cùng cũng rơi xuống.
Người không phải do đệ đệ mình giết, ông không cần lo lắng sợ hãi nữa.
Nhưng Phòng Minh Tam ngẫm nghĩ, nói, "Đây chẳng qua là lời nói một bên của các ngươi, làm thế nào để người khác tin phục? Rất có khả năng lúc trước các ngươi thông đồng và nguỵ tạo chứng cứ."
"Ta không nói dối, những gì ta nói đều là sự thật."
"Chứng cứ đâu?"
Câu hỏi này vừa ra, Ngọc Âm chết lặng!
Chứng cứ?
Nơi nàng ở không xem là xa, nhưng lúc ấy đã là giờ Sửu, trên đường căn bản không có người nào, làm sao tìm được chứng cứ?.
Nàng nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay, toát mồ hôi. Sau đó cắn môi đỏ, "Lúc ấy muộn như vậy, trên đường căn bản không có người. Xung quanh sân ta sống, mọi người đều đã nghỉ ngơi, không có người nào nhìn thấy. Hơn nữa, ta và A Viễn đều không muốn mọi người biết về quán hệ giữa chúng ta, vì thế nên hắn mới kín đáo tới chỗ ta, căn bản không người nào biết."
"Hả? Vậy đêm đó, vì sao Lý Xa lại tới đó tìm ngươi? Hắn là một người có khi bình thường, có khi điên khùng, vì sao muộn như vậy vẫn đi tìm ngươi?"
"Bởi vì......"
Nàng ấp úng, nắm khăn tay càng chặt. Rõ ràng, nàng cảm thấy rất khó trả lời!
Trương bộ đầu là người thô kệch, tiến lên cao giọng nói, "Ngọc Âm cô nương, không phải ngươi lén có quan hệ tình cảm với Lý Xa đấy chứ?"
Quan hệ?
"Không có!" Nàng phủ nhận, đôi mắt ửng đỏ, "Quan hệ giữa ta và A Viễn, không giống như ngươi vừa nói. Ta biết người trong lòng hắn luôn thích là tỷ tỷ ta, từ trước tới nay không hề có ta, ta cũng không cưỡng cầu hắn. Nói đến cùng, ta chỉ là một nữ tử phong nguyệt, chú định không xứng với hắn. Điều duy nhất ta có thể làm, chính là thay thế tỷ tỷ ta làm bạn với hắn, chăm sóc hắn."
"Vậy vì sao hắn lại đi tìm ngươi? Ngươi nói xem, chúng ta làm thế nào tin ngươi?"
Nàng mím môi, rốt cuộc nói, "Thật ra đêm đó, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ đi Thường phủ, nhưng hắn lại tới tìm ta, nói là rất nhớ tỷ tỷ ta, vì thế ta đã uống cùng hắn mấy chén. Nhưng sau đó hắn uống quá nhiều nên nghỉ ở chỗ ta một lát. Hắn vừa ngủ liền ngủ tới giờ Sửu, đợi đến khi vừa tỉnh rượu, hắn liền nhanh chóng rời đi. Chúng ta chưa làm gì cả, Ngọc Âm từ trước tới nay ở Trường An Sở, bán nghệ không bán thân, luôn xem sự trong sạch của mình giống như mạng sống. Từ đâu mà ngươi nói chúng ta có quan hệ??"
Nàng nói từng câu từng chữ, cực kỳ kiên quyết!
Nếu nói nàng có quan hệ đó, thà giết nàng còn hơn.
Trương bộ đầu biết mình đã dẫm lên nỗi đau của Ngọc Âm, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng, lau mồ hôi trên trán, yên lặng thối lui qua một bên.
Hắn thề, hắn sẽ không bao giờ mở miệng nữa!
Ta không có văn hóa, ta thừa nhận.
Ngọc Âm nói xong, ngồi xổm người xuống, vươn tay vỗ về Lý Xa phía sau lưng, nước mắt rơi xuống.
Nàng còn nói, "Tóm lại, ta không nói dối, A Viễn thực sự không giết người."
Mọi người trầm mặc.
Phòng Minh Tam buồn rầu một lát, sau đó nói, "Nhưng nếu ngươi không thể lấy ra chứng cứ, bản quan không thể tin ngươi."
"Nhưng đêm đó căn bản không có người nào nhìn thấy." Ngọc Âm nói.
Phòng Minh Tam thở dài!
Giờ phút này, ánh mắt Kỷ Vân Thư nhìn ba người ở trên mặt đất hồi lâu.
Trong lòng nàng bắt đầu tự hỏi chính mình, chẳng lẽ Lý Xa không phải là hung thủ? Những lời Ngọc Âm và Lý Minh Châu nói đều là sự thật?
Khi hai vấn đề này được lặp đi lặp lại ở trong đầu nàng đến lần thứ năm.
Nàng chắc chắn hỏi, "Các ngươi có thể phân biệt giờ Sửu canh một và giờ Sửu canh ba, còn nhớ nhớ rõ ràng như vậy, có phải lúc ấy các ngươi đều nghe thấy âm thanh gõ mõ cầm canh hay không?"
"Đúng vậy."
Hai người ngẩng đầu, đồng thanh trả lời.
"Vậy thì tốt rồi." Kỷ Vân Thư xoay người nói với Phòng Minh Tam, "Thỉnh Phòng đại nhân bận rộn một chuyến, đợi lát nữa tại hạ sẽ vẽ bức hoạ Lý Xa, ngài hãy sai người cầm nó đưa cho phu canh gõ mõ cầm canh giờ Tý đêm đó. Cũng tìm khất cái hành khất trong thành Du Châu dò hỏi một chút, trong khoảng thời gian Thường Thế Lương chết, có người nào từng gặp Lý Xa hay không."
Hử?
Phòng Minh Tam khó hiểu.
"Bản quán có thể hiểu vì sao hỏi phu canh, nhưng Kỷ tiên sinh, ngươi tìm khất cái để làm gì?"
"Chẳng lẽ Phòng đại nhân chưa từng nghe qua mật thám?"
"Ta từng nghe tới thuật ngữ này, nhưng nó có liên quan gì tới khất cái hay sao?"
"Đương nhiên là có. Nếu nói công việc của sử quan ký lục triều đình Đại Lâm chính là ghi lại tất cả chính sự, các sự kiện lịch sử. Vậy thì, những người khuất cái phân tán các nơi trong thiên hạ Đại Lâm, chính là những "sử quan" dân gian, ghi lại tất cả những điều lớn lớn bé bé xảy tra trong dân gian. Khác nhau duy nhất, chính là bọn họ thiếu một chiếc bút mà thôi!"
Khuôn mặt mọi người như bừng tỉnh!
Đúng là như vậy!
Cảnh Dung nghe xong, cong môi cười một chút. Dưới bầu trời này, không ngờ còn có người so sánh sử quan và khất cái.
Sao ngươi không so sánh thiên hạ này với khất cái một lần?
Cảnh Dung chậm rãi phun ra một câu, "Mật thám chân chính, nên là Kỷ tiên sinh ngươi mới đúng. Sự kiện trên dưới Đại Lâm, không có gì ngươi không biết. Theo bổn vương, ngươi còn lợi hại hơn so với khất cái."
Đại ca, ngươi đang khen ta hay sao?
Hay là đang xúc phạm ta?
Ta có thể sống trong hoà bình hay không?
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, thở dài.
Tiểu tử, ngươi chờ đó, đợi lát nữa ta sẽ tính hết nợ với ngươi!