Ban ngày ban mặt, có thể có một người chạy vào từ cửa sau nha môn?
Kỷ Vân Thư: "......"
Gã sai vặt nhanh chóng nói, "Xin lỗi Kỷ tiên sinh, hiện tại ta sẽ đuổi hắn ra ngoài."
Nói xong, gã sai vặt dùng hết sức kéo người từ dưới gầm bàn ra, nói, "Đây là nha môn, ngươi là kẻ điên nào vậy? Vì sao lại chạy vào đây? Nếu va chạm phải người nào đó, ngươi sẽ bị lột sống da ra. Thật là, nhanh chóng chạy đi, chạy đi."
"Có quỷ hồn, có quỷ hồn, quỷ hồn tới lấy mạng, quỷ hồn tới lấy mạng......"
Nam nhân dùng sức lôi kéo khung cửa, không chịu đi ra ngoài.
"Nhanh chạy đi, nếu ngươi vẫn không đi, ta sẽ tìm người nâng ngươi ra ngoài, chạy nhanh."
Hai người lại tiếp tục vật lộn.
Nam nhân kia sức lực rất lớn, kéo đến nỗi khung cửa rung động.
Nhưng vẫn không phân ra được ai thắng ai thua!
Văn Lệnh Dương từ sau bàn đi tới, nhưng hắn tiến lên cũng không được, dây vào cũng không xong.
Cuối cùng, hắn đành thờ ơ.
Nhìn xem là được!
Trong quá trình gã sai vặt lôi kéo với nam nhân kia, Kỷ Vân Thư đột nhiên chú ý tới một dấu vết ở trên quần áo nam nhân kia.
Thần kinh mẫn cảm quấy phá, nàng lập tức tiến lên nắm lấy ống tay áo của nam nhân kia xem xét.
Trong lòng căng thẳng, nàng nhíu chặt lông mày.
Một dự cảm khó giải thích từ từ dâng lên ở trong lòng nàng!
Gã sai vặt bối rối trước hành động của Kỷ Vân Thư, buông lỏng nam nhân kia ra, đứng thẳng ở cửa.
Kỷ Vân Thư trầm đôi mắt xuống, tò mò nghiêm túc hỏi, "Ngươi, rốt cuộc là ai?"
Nam nhân ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay ôm đầu gối, trong miệng vẫn lẩm bẩm những câu nói lúc trước.
"Quỷ hồn tới lấy mạng."
Gã sai vặt nhanh chóng nói, "Kỷ tiên sinh, hay là ta mang hắn ra ngoài, tránh cho hắn làm phiền ngài và Văn sư gia bận rộn chính sự."
"Không cần." Nàng đứng dậy, "Còn muốn phiền ngươi đi mời Mạc công tử qua đây một chuyến."
"Ngay bây giờ?"
"Ngay bây giờ."
Gã sai vặt gãi đầu không hiểu, nhưng vẫn cất bước đi gọi người.
Văn Lệnh Dương không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tiến lên dò hỏi, "Kỷ tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chờ Mạc công tử qua đây sẽ biết."
"Ồ."
Hắn ngậm miệng không hỏi nữa, yên tĩnh chờ đợi.
Không lâu sau, gã sai vặt đã mang người tới.
Ngoại trừ Mộ Nhược, còn có Cảnh Dung và huynh muội Thời gia.
Khí thế này, là muốn tới đánh hội đồng hay sao?
Cảnh Dung thấy nàng chạy từ trong viện của mình tới này, trong lòng kiềm nén tức giận.
Nữ nhân này, thật sự là bận rộn mọi lúc!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ gục ngã, tiểu Cảnh Dung ta phải làm thế nào bây giờ?
Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại bị hấp dẫn bởi nam nhân đang ngồi xổm bên cạnh ngưỡng cửa!
Mộ Nhược đi tới, nheo mắt nhìn nam nhân kia, cau mày.
Hắn hỏi Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh vội vàng kêu ta tới đây, là muốn ta xem bệnh cho người này sao? Hay là muốn ta đoán xem hắn là ai?"
Ngươi có thể tử tế một chút được không?
Kỷ Vân Thư không đáp lại lời hắn nói, chỉ kéo ống tay áo của nam nhân kia lên, nhưng nàng còn chưa kịp nâng lên cho Mộ Nhược nhìn rõ dấu vết phía trên.
Giọng nói khàn đặc của Cảnh Dung đã vang lên, "Từ khi nào nàng có thói quen kỳ lạ như vậy?"
Cái gì?
"Động một chút là kéo quần áo nam nhân. Lần trước là vụ án Thường gia, lần này cũng thế, trực tiếp cởi đồ người ta."
Muội ngươi!
Trong đầu Kỷ Vân Thư giống như có mấy vạn con ngựa vút qua.
Ai ai ai, miệng ngươi và Mộ Nhược có phải đã được huấn luyện quá nhiều từ nhỏ hay không!
Lời nói ra, luôn có thể sặc chết một người.
Sau khi Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, một lần nữa nâng ống tay áo nam nhân kia lên, ý bảo Mộ Nhược nhìn xem nét mực phía trên.
Mộ Nhược vừa nhìn thấy, ngay lập tức hiểu ra!
Hắn nhanh chóng xốc áo choàng lên, ngồi xổm người xuống, chà xát vết bẩn không lớn không nhỏ trong tay, nhìn rõ dấu vết, sau đó trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Hắn gật gật đầu về phía Kỷ Vân Thư!
Với cái gật đầu này, Kỷ Vân Thư cảm thấy cả người mình nổi da gà.
Trong khi người nam nhân này vẫn không ngừng lẩm bẩm "Quỷ hồn tới lấy mạng".
Mộ Nhược kỳ quái hỏi, "Hắn rốt cuộc là ai?"
"Không biết, tự hắn chạy vào."
"Tự hắn chạy vào?" Mộ Nhược cẩn thận xem xét người nam nhân này, lắng nghe hắn ta nói, nhẹ giọng cân nhắc, "Quỷ hồn tới lấy mạng? Chẳng lẽ là......"
Hắn không nói hết câu.
Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung thật ra cũng hiểu.
Nhưng những người khác lại không hiểu được, cuối cùng những điều này có ý nghĩa gì?
Kỷ Vân Thư một lần nữa phân phó gã sai vặt lúc trước, "Phiền ngươi đi thông báo với Phòng đại nhân qua đây."
"A?"
Gã sai vặt bối rối!
Cảnh Dung cao giọng, "Còn không mau đi?"
"Nga, vâng vâng vâng......"
Hắn ta lồm cồm bò ra ngoài đi thông báo.
Rất nhanh ——
Phòng Minh Tam tới.
Kỷ Vân Thư giải thích ngắn ngọn mọi chuyện một lần nữa.
Mọi người bừng tỉnh!
"Vì thế, ý của Kỷ tiên sinh chính là, kẻ điên này chính là hung thủ?" Phòng Minh Tam nói.
"Không chắc chắn, nhưng người này luôn mồm lẩm bẩm quỷ hồn lấy mạng gì đó, trên quần áo lại có vết mực giống như Thường lão gia. Vụ án này, có lẽ liên quan tới hắn."
Thật ra, hiện tại trong lòng nàng cũng không hoàn toàn tự tin.
Tuy nhiên ——
"Vậy hắn nhất định chính là hung thủ. Kẻ điên giết người, vốn dĩ đã biến thái. Ba vụ án đều hợp tình hợp lý!" Trương bộ đầu nói giọng khàn khàn.
Hợp tình hợp lý muội ngươi!
Lão Trương, ngươi có thể đừng xúc động, bất cẩn như vậy được không?
Kỷ Vân Thư phủ định lời hắn nói, "Kẻ điên có thể giết người. Nhưng, có thể sử dụng phương thức giết người kín kẽ như thế, không phải là chuyện một kẻ điên có thể làm được."
Trương bộ đầu nghĩ nghĩ, chỉ vào người trên mặt đất, nói, "Vậy có thể hắn đang giả ngốc hay không?"
"Ngươi mới ngốc, nếu hắn giả ngốc, hắn sẽ không tự chui đầu vào lưới, chạy vào trong nha môn."
Ngẫm lại cũng đúng!
Trương bộ đầu xấu hổ cười, không nói gì nữa, tránh cho bị người ta chế diễu mình kém hiểu biết.
Theo thói quen chức nghiệp, Văn Lệnh Dương cầm cuốn sổ và bút, bắt đầu viết ký lục.
Hắn cũng tung ra nghi vấn, "Nếu Kỷ tiên sinh cảm thấy hung thủ có khả năng không phải là hắn, vậy vụ án này có liên quan gì với hắn?"
Kỷ Vân Thư: "Người có lẽ không phải hắn giết, nhưng quỷ hồn mà hắn nhắc tới, không phải không có cơ sở. Nét mực trên quần áo hắn không phải tự dưng xuất hiện. Nếu hắn có liên quan tới vụ án, ta nghĩ, buổi tối hôm Thường lão gia chết, có lẽ hắn đã nhìn thấy gì đó, hoặc có thể lớn mật nói rằng, hắn đã nhìn thấy hung thủ, còn tiếp xúc qua với hung thủ, vì thế trên người mới có vết mực này."
Mọi người trầm ngâm gật đầu.
Phòng Minh Tam cúi xuống, hỏi người kia, "Bản quan hỏi ngươi, có phải ngươi từng tới Thường phủ hay không? Nhìn thấy hung thủ?"
"Quỷ hồn tới lấy mạng."
"Nếu ngươi biết hung thủ là ai, đừng sợ, có gì cứ nói."
"Quỷ hồn tới lấy mạng."
"Ngươi rốt cuộc là ai? Đêm đó vì sao ngươi lại xuất hiện ở Thường phủ?"
"Quỷ hồn tới lấy mạng."
Hừ!
Một chút manh mối cũng không thể hỏi được.
Lúc này, phía trước có một tiểu bộ khoái đột nhiên chạy tới, thở hổn hển nói, "Đại nhân, người kia...... Lý Minh Châu tới."
Hả?
"Hắn tới làm gì? Không phải đã thoát tội rồi sao?"
"Hắn nói là tới tìm đệ đệ mình."
"Đệ đệ? Phủ đệ nha môn nho nhỏ của ta nơi nào có đệ đệ hắn? Bảo hắn đi nơi khác tìm đi." Phòng Minh Tam vẫy vẫy tay áo.
Nhưng tiểu bộ khoái lại nhăn mặt lại, ngón tay run rẩy chỉ vào nam nhân trên mặt đất, nói, "Lý Minh Châu nói, người này chính là đệ đệ hắn muốn tìm."
Cái gì?
Xem ra trường hợp này không chỉ kỳ lạ, hơn nữa còn rất phức tạp!
Ngoài ra, nó chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Lý Minh Châu!
~~~Hết chương 414~~~