Đôi mắt của Kỷ Vân Thư tối sầm lại, yên lặng tiến lên, kéo Vệ Dịch lên khỏi mặt đất.
"Vệ Dịch, nói với ta, đã xảy ra chuyện gì?"
Vệ Dịch đứng phía sau Kỷ Vân Thư, vươn tay chỉ vào bát cháo hoa tuyết ở trên mặt đất.
"Thư Nhi, ta không cẩn thận nên va phải tỷ tỷ này, làm đổ bát cháo, nhưng ta không hề cố ý. Thật sự, ta không hề cố ý."
Vệ Dịch có chút lo lắng nói!
"Ngươi cố ý!"
Trương Hân Lan tức giận nói.
Nàng ta nhìn thoáng nhìn, lập tức nhìn thấy Văn Lệnh Dương đang theo sát Kỷ Vân Thư đi ra. Nàng ta vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay hắn.
Trương Hân Lan bắt đầu cáo trạng trước, ủy khuất nói, "Lệnh Dương, ta đã dành cả ngày để nấu cháo bông tuyết cho ngươi, hiện tại đã bị tên ngốc kia làm đổ. Tất cả đều do tên ngốc kia, đi đường không nhìn thấy người. Ngươi phải giúp ta."
Văn Lệnh Dương tối sầm mặt, lập tức rút cánh tay lại, ngược lại trách cứ nàng ta.
Hắn nói, "Vừa rồi hắn đã nói không hề cố ý, vì sao ngươi còn muốn gây khó dễ với hắn?"
"Ta không gây khó dễ với hắn, rõ ràng là tên ngốc kia cố ý va vào người ta, là hắn......"
"Hân Lan." Văn Lệnh Dương quát lớn một tiếng, "Không được vô lễ."
Trương Hân Lan cảm thấy mình bị ủy khuất, càng hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Dịch, vừa tức vừa vội vàng đi qua, tức giận mắng, "Ngươi là tên ngốc từ đâu tới? Lỗ mãng, đi đường cũng không có mắt, ngươi đền cháo hoa tuyết cho ta."
"Câm miệng!"
Kỷ Vân Thư đột nhiên lạnh lùng cắt ngang một tiếng.
Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, nàng tức giận như thế.
Trương Hân Lan đột nhiên cảm thấy sợ hãi, tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Vân Thư.
"Ngươi...... ngươi là ai?"
Nàng ta có chút sợ hãi, hiển nhiên đã bị khí thế của nàng dọa sợ.
Kỷ Vân Thư nheo mắt, lạnh mặt nói, "Ngươi hãy nghe cho kỹ, Vệ Dịch không phải là tên ngốc, ngươi cũng không có tư cách mắng hắn như vậy. Nếu ngươi muốn đền một bát cháo hoa tuyết, đó chính là, một chút nước, một chút gạo, thậm chí là thời gian ngươi dành để nấu nó. Dù ít hay nhiều, sau khi ngươi tính toán rõ ràng, liệt kê ra một danh sách cho ta, ta sẽ không thiếu ngươi dù chỉ một văn tiền."
Ồ!
Trương Hân Lan nghẹn ngào!
Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng ta nói không nên lời.
Trong cổ họng giống như nuốt phải một con ruồi và bị mắc nghẹn ở đó.
Nàng ta ấp úng một lát, giải thích nói, "Không phải ta tiếc bạc, nhưng ta đã đặc biệt nấu bát cháo hoa tuyết này cho Lệnh Dương."
"Ngươi hãy xem như ta đã uống, đừng tiếp tục gây rối." Văn Lệnh Dương lên tiếng, kéo nàng ta, "Ngươi nhanh chóng quay về đi. Đây là nha môn, không phải nơi để ngươi gây sự."
"Lệnh Dương, ngươi......"
Nàng ta đang tủi thân muốn rơi nước mắt, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi lớn từ xa.
"Kỷ tiên sinh."
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy Trương bộ đầu đang vội vã chạy tới, mồ hôi đầy đầu.
Hắn nói với Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh, Vương gia nói......"
Hắn còn chưa kịp nói dứt lời.
"Ca."
Trương Hân Lan sụt sùi lỗ mũi, nép vào bên cạnh hắn.
Trương bộ đầu quay đầu, lúc này mới phát hiện muội muội của mình cũng ở đây, trong lúc nhất thời, nuốt hết những lời muốn thông báo với Kỷ Vân Thư vào trong cổ họng. "Sao muội lại ở đây?"
"Muội tới tìm Lệnh Dương. Bát cháo hoa tuyết muội dành cả ngày để nấu đã bị người ta làm đổ. Ca, ca phải giúp muội. Chính tên ngốc kia đã làm đổ nó, còn nói không hề cố ý. Không cố ý là được hay sao?" Nàng ta chỉ vào Vệ Dịch, sau đó chỉ về phía Kỷ Vân Thư, "Còn có người này, không biết mọc từ đâu ra, vừa rồi còn mắng muội."
"Hồ nháo!"
Trương bộ đầu hất tay nàng ta ra, nghiêm khắc trách mắng, "Hai vị này đều là người của Dung Vương, muội đang ở đây nói bậy gì đó?"
A?
Trương Hân Lan ngẩn người, hai chân lùi về phía sau một bước, trừng lớn đôi mắt.
Nàng ta đánh giá trên dưới Kỷ Vân Thư vài lần, lập tức cảm thấy vừa rồi mình đã phạm sai lầm.
Nàng ta co người lại, cúi đầu, thật sự muốn tìm một cái hầm ngầm để chui vào trong đó.
Thật đáng xấu hổ!
Trương bộ đầu nhớ tới chính sự, nhanh chóng nói với Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh, Vương gia muốn ngài qua đó, nói có một người tên là Triệu Hoài đã tới."
Nàng gật gật đầu, quên hết mọi chuyện vừa mới xảy ra, kéo Vệ Dịch nhanh chóng đi tới tiền viện.
Trước khi Trương bộ đầu đi theo, không quên quay đầu lại giáo huấn muội muội mình một cái, "Muội nói xem, đó không phải chỉ là một bát cháo hoa tuyết gì đó thôi sao? Muội nói giống như sắp mất mạng vậy. Nếu như muội đắc tội với Kỷ tiên sinh, cũng chính là đắc tội với Vương gia, đến lúc đó ngay cả đại ca ta cũng ăn không hết gói đem đi. Muội không thể quản cái mồm của muội hay sao? Luôn gây rắc rối cho ta!."
Trương bộ đầu dùng sức vung tay lên, rời đi!
"Ca."
Trương Hân Lan chảy nước mắt.
Đợi sau khi Trương bộ đầu rời đi, Văn Lệnh Dương cũng rời đi.
Chỉ còn lại nàng ta và bát cháo hoa tuyết nằm nghiêng ở trên mặt đất.
.......Edit: Emily Ton....
Trên công đường!
Triệu Hoài đứng ở giữa công đường, giống như tới đây là để giám sát người.
Hắn nhìn thẳng về phía trước, một thân cơ ngực to lớn gần như muốn bứt phá cúc áo. Hắn đứng thẳng người, tư thái ngạo nghễ, bộ dáng "đừng ai trêu chọc vào ta". Cảnh Dung đứng ở ngay trước mặt hắn.
Khí chất uy nghiêm trên người Cảnh Dung không hề thua kém Triệu Hoài, thậm chí còn có thêm vài chút lạnh lùng.
Lạnh lùng đến nỗi khiến người cảm thấy ớn lạnh!
Một người ăn vận gấm vóc thượng đẳng, một người mặc áo vải thô da hổ.
Một người cao quý lạnh lùng, một người vạm vỡ hoang dã.
Một người thân mình cao ráo, một người cường tráng chắc nịch.
Rõ ràng hai người bọn họ hình thành hai loại cực đoan!
Giữa hai người, dường như được nhóm lên một ngọn lửa, đang thiêu đốt ở xung quanh, bất cứ lúc nào đều có khả năng bùng nổ.
Cho dù là Phòng Minh Tam hay những bộ khoái, đều không ai dám tới gần, chỉ sợ mình sẽ gặp nạn!
Khi Kỷ Vân Thư tiến vào, vừa lúc nhìn thấy được cảnh đó.
May mắn thay, sự xuất hiện của nàng đã phá vỡ không khí căng thẳng này.
Khi Triệu Hoài nhìn thấy Kỷ Vân Thư, tất cả sát khí vừa rồi đều biến mất, ánh mắt vốn sắc bén cũng trở nên dịu lại, hoàn toàn chứa đựng hương vị phục tùng nghe lệnh.
Kỷ Vân Thư nhìn về phía cánh tay bị cụt của hắn, đoán rằng nó đã bình phục.
Cũng may hắn bị cụt tay trái, nếu như đó là tay phải, đoán chừng sẽ không thể cầm kiếm được nữa.
Kỷ Vân Thư tiến lên, nói, "Đại đương gia, lần này chúng ta có việc muốn nhờ, mong ngươi vứt bỏ những chuyện không vui lúc trước, chia sẻ những gì mình biết."
Triệu Hoài xụ mặt, lấy tờ giấy vẽ hình xăm ra, vuốt nhẹ lên đó, nói giọng lười nhác, "Hình xăm này gọi là Nguyệt Quang Văn, là ký hiệu của Lưu Bang phái."
Nguyệt Quang Văn?
Lưu Bang phái?
Không ai từng nghe nói về điều này trước đây!
Triệu Hoài tiếp tục giải thích, "Bang phái này là một bang phai lớn ở phương Bắc, rất có quy luật, rất có tổ chức, nhưng không biết nguyên nhân vì sao, hai mươi năm trước đột nhiên biến mất. Đối với ký hiệu Nguyệt Quang Văn, không phải mỗi người trong Lưu Bang phái đều có, chỉ có các đương gia (thủ lĩnh) mới có thể xăm."
"Biết bọn họ là ai hay không?"
"Lưu Bang phái có bảy đương gia, đại ca được gọi là Đầu Hổ, nhị ca được gọi là Địa Hổ, năm người còn lại có tên khó nhận biết hơn. Hơn nữa, đã nhiều năm trôi qua, không biết bọn họ sống chết thế nào."
Bảy huynh đệ?
Đang chơi trò bầu bí hay sao?
"Bảy huynh đệ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong vòng nửa năm ngắn ngủn đã mở rộng Lưu Bang phái, ngay cả tướng lãnh ở biên giới phương Bắc đều không có biện pháp xử lý bọn họ. Thật đáng tiếc, bọn họ lại đột nhiên biến mất."
Triệu Hoài tiếc hận.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy đau lòng cho Cao Sơn trại của mình.
Trong khi hắn nói, mọi người ở trong công đường cũng thở dài tiếc nuối.
Nếu như hắn nói không sai, vậy thì Lý Minh Châu và Thường lão gia, còn có hai người chết khác, chính là bốn người trong bảy huynh đệ năm đó.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, theo như hiểu biết của Kỷ Vân Thư, ba người chết kia đều không quen biết nhau, hơn nữa Lý Minh Châu cũng nói không quen biết những người đó.
Trong đó, thật sự rất kỳ lạ.
Điều trùng hợp chính là, vì sao mục tiêu lại là ba người chết đó? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là ba trong bảy người kia?