Nữ tử che mặt bằng một tấm lụa mỏng, cơ thể mảnh khảnh duyên dáng treo trên mảnh vải, rơi từ trên cao xuống sàn đá cẩm thạch của sân khấu.
Đồng thời, màn lụa bên ngoài sân khấu cũng chậm rãi cuốn lên.
Nữ tử một thân váy lụa màu xanh lá cây, chuyển động như múa, phảng phất mang theo một làn gió nhẹ, như tiên thế giáng trần. Dưới lớp khăn che mặt mỏng, mơ hồ lộ ra khuôn mặt Tây Thi.
Chẳng trách nhiều nam nhân điên cuồng vì nàng như vậy, ngay cả Kỷ Vân Thư là nữ nhân nhìn thấy, cũng không thể không hâm mộ.
Cảnh Dung thấy nàng nhìn chằm chằm Ngọc Âm, nói một câu, "Chỉ là một túi da mà thôi. Trong mắt bổn vương, nàng ta không thể sánh bằng người nào đó."
Nàng nghiêng mắt nhìn hắn một cái, "Cho dù là một túi da, nhưng nam nhân các người không phải đều hãm sâu trong đó, không thể kềm chế được mình hay sao?"
"Nàng có phải đã bỏ lỡ trọng điểm rồi không?."
"Trọng điểm nào?"
"Bổn vương nói, không so sánh được với người nào đó."
Cảnh Dung nói với giọng to hơn một chút, một lần nữa cường điệu hoá.
Kỷ Vân Thư không ngốc, nàng đương nhiên biết.
《Hoàn Châu Cách Cách》, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đều từng nói những lời như vậy!
Nhưng hiện tại nàng không có tâm tư để ý tới lời âu yếm này, ánh mắt một lần nữa rơi xuống phía dưới sân.
Chỉ thấy Bảo nương đã kéo Ngọc Âm hiện ra ở trước mặt mọi người.
Những lời khen ngợi không ngừng thốt ra!
"Ngọc Âm múa như thế nào, mọi người đều biết, Bảo nương ta luyến tiếc nhất, chính là Ngọc Âm. Nhưng hiện tại ta vẫn quyết định rời bỏ những thứ yêu thích, vì thế các vị công tử nên nắm chắc cơ hội hiếm có này. Tóm lại, ai trả giá cao nhất thì được. Cơ hội, cũng không thể bỏ qua."
Bảo nương vừa mới nói xong!
"Ta trả giá một trăm lượng."
Có người hô lớn!
Cái gì?
Một trăm lượng?
Một trăm lượng mà muốn mua Ngọc Âm? Ngươi tới đây mua vui hay sao?
Bảo nương khinh thường trợn mắt liếc nhìn người nọ một cái, nói thẳng, "Triệu công tử, Ngọc Âm nhà ta đáng giá hơn một trăm lượng, nếu công tử không đủ khả năng, xin hãy nhanh chóng rời đi."
Mọi người cũng bắt đầu ồn ào, lần lượt quay đầu nhìn người nọ với ánh mắt khinh bỉ, nói giọng nhạo báng không chút nào che dấu.
"Nhanh chóng cầm một trăm lượng kia của ngươi ra ngoài cho khất cái đi, đừng ở lại đây mất mặt xấu hổ."
"Cút đi cút đi!"
"Nếu không đủ khả năng thì đừng tới đây."
"Tiểu tử nghèo, ngươi không xứng với Ngọc Âm chúng ta, nàng là của bổn thiếu gia."
......
Đủ các loại giọng điệu chỉ trích!
Giống như một làn sóng dâng lên!
Kỷ Vân Thư nghe thấy vậy, một đầu đều nổi đầy hắc tuyến. Nàng nắm lấy điểm này, cực kỳ khó hiểu hỏi Cảnh Dung một câu, "Nam nhân các người đều thích như vậy hay sao?"
"Không phải nam nhân các người, là bọn họ. Bổn vương khác với những yêu nghiệt đó."
Kỷ Vân Thư, "......"
Xem như nàng chưa hỏi.
Lúc này, phía dưới lại bắt đầu đấu giá.
"Ta trả một ngàn lượng."
"1500 lượng."
"Hai ngàn lượng."
"2500 hai."
"Ba ngàn lượng."
...... "7000 hai."
Trả giá đột nhiên tăng vọt.
Nghe thấy có người trả 7000 lượng, mọi người phía dưới lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, công tử Trương gia đang bắt chéo chân, ngồi ở bàn bên cạnh Kỷ Vân Thư ở trên khán đài, khoe khoang quét mắt nhìn mọi người phía dưới một cái, sau đó chà xát bàn tay, liếm liếm môi, háo sắc nhìn Ngọc Âm, ước gì hiện tại có thể vồ lấy nàng ấy.
Bảo nương nghe thấy con số này, mừng rỡ dùng cây quạt che miệng, tròng mắt đều sáng bừng lên.
"7000 lượng, Trương công tử trả 7000 hai, còn có người nào trả giá cao hơn nữa không?"
Mọi người đều bắt cảm thấy buồn phiền, trong lòng bắt đầu tính toán. Bọn họ đang nhẩm tính xem kho bạc nho nhỏ của mình có đào ra được nhiều hơn 7000 lượng bạc hay không.
Kết quả, mọi người đều thở dài.
Hôm nay tới đây lãng phí một chuyến!
Đột nhiên ——
"7001 lượng."
Mọi người bắt đầu xôn xao!
Mọi người nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, ánh mắt đều dừng ở trên người Kỷ Vân Thư.
Nhiều hơn một lượng?
Điều này......
Cảnh Dung lập tức đá chân Kỷ Vân Thư dưới bàn một cái, "Nàng đang làm gì vậy?"
Nàng vuốt ve ria mép của mình, "Giúp Ngọc Âm cô nương chuộc thân!"
"Nàng?"
"Chàng nhìn ta thế này, có thể lấy ra 7001 lượng? Nếu lấy ra một lượng, ta còn có thể."
Cảnh Dung, "......"
Kỷ Vân Thư, "Ta đang giúp chàng trả giá! Ngọc Âm cô nương đẹp như thiên tiên, nếu cưới về xem như bình hoa, cũng có thể dưỡng mắt."
Cảnh Dung đen mặt, bộ dáng bất đắc dĩ, hạ giọng nói, "Kỷ Vân Thư, số tiền này, bổn vương sẽ nhớ thật kỹ cho nàng. Tới lúc đó, sẽ tính hết trên giường."
Ồ!
Nàng không còn lời gì để nói!
Lúc này, Trương công tử bàn bên nóng nảy, mông rời khỏi ghế, hét to một tiếng, "7100 lượng."
"7101 lượng." Kỷ Vân Thư lại nói. "7200 lượng."
"7201 lượng."
Luôn luôn nhiều hơn 1 lượng.
Trương công tử không chịu đựng được nữa, vọt tới chỗ nàng, đập bàn một cái.
"Tiểu tử, ngươi đang muốn đối nghịch với ta!"
"Công tử, vừa rồi chẳng phải Bảo nương đã nói rồi sao? Ai trả giá cao hơn thì được. Thứ nhất ta không dùng bạc của ngươi, thứ hai không ép ngươi tranh đoạt với ta. Chúng ta đều cạnh tranh công bằng, không ai thiếu nợ ai." Nàng nhún vai.
"Ngươi rõ ràng cố ý, nhiều hơn ta một lượng, ngươi có bản lĩnh thì ra giá hơn một vạn lượng."
Kỷ Vân Thư cười lạnh, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Trương công tử, ngươi vẫn nên nhanh chóng ngồi trở lại đi thôi. Ngươi và ta cùng nhau trả giá. Tuy nhiên, bản công tử không có gì nhiều, chỉ có nhiều tiền. Bất luận ngươi trả giá bao nhiêu, ta đều sẽ trả nhiều hơn ngươi 1 lượng."
Nàng giơ một ngón tay ra!
"Ngươi......"
Trương công tử không thể kiềm chế tức giận, nắm chặt nắm tay vung tới. Hắn ta vừa mới nâng tay lên đã bị Cảnh Dung nắm lấy, dùng sức bẻ xuống.
Tay bị gập lại, Trương công tử đau đớn đến nỗi cả khuôn mặt đều trở nên nhăn nhó. Bởi vì tay bị vặn ngược, đầu gối cũng buộc phải uốn cong, trực tiếp quỳ một gối xuống mặt sàn.
"Đau đau đau......"
Nước mắt hắn ta đều tuôn ra.
Cảnh Dung lạnh lùng, lông mày nhướng cao giống như muốn vọt lên búi tóc, nói, "Người của ta mà ngươi cũng dám động vào? Muốn chết?."
"Ngươi...... ngươi là người nào? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta chính là...... Trương Trung Dị, cha ta là Binh Bộ thiếu tư Trương Kỳ Đống."
"Thì ra là Binh Bộ thiếu tư Trương Kỳ Đống, ta còn đang tự hỏi nhà nào có thể dưỡng ra được một con chó như ngươi."
Miệng độc của Cảnh Dung không hề suy giảm chút nào.
Trương Trung Dị vừa đau vừa tức, một bàn tay khác run rẩy chỉ vào Cảnh Dung, "Ngươi dám vũ nhục cha ta? Không muốn sống nữa sao?"
Cảnh Dung khinh thường, tăng thêm lực trên tay, khuôn mặt dường như lạnh hơn vài phần.
Hắn hừ một tiếng, nói, "Lão gia hoả Trương Kỳ Đống ăn hối lộ trái luật, lợi dụng chức quyền kiếm lời bỏ túi tiền riêng, thu nhận hối lộ. Ngươi tốt nhất về thông báo với cha ngươi một tiếng, nói hắn giao toàn bộ tiền tài nuốt riêng ra đây, hãy tận hưởng tự do tự tại một khoảng thời gian. Một tháng sau, Lại Bộ sẽ nhận được danh sách các quan viên tham ô. Người đầu tiên trong danh sách, chính là cha ngươi Trương Kỳ Đống."
Cảnh Dung vừa nói xong, lập tức ném mạnh hắn ta xuống mặt sàn!
Trương công tử hoàn toàn ngây ngẩn cả người, "Ngươi...... ngươi là người nào?"
"Ngươi không có tư cách để biết. Tóm lại, chuyện của cha ngươi, Lại Bộ chắc chắn sẽ điều tra."
Trương công tử ngồi trên sàn nhà, trán ướt đẫm mồ hôi, hai mắt nhìn thẳng đăm đăm.
"Thế nào? Còn trả giá nữa không?"
Trả giá cái rắm!
Cha hắn sắp phải rơi đài, hơn 7000 lượng hắn đào đâu ra?
Mọi người bắt đầu bàn luận, nhưng cuối cùng không còn ai trả giá.
Thấy không khí không thích hợp, Bảo nương nhanh chóng sai người nâng Trương công tử xuống từ lầu ba, đưa về phủ của hắn ta.
"Được rồi được rồi, vị Lương công tử trên kia trả 7201 lượng, thành giao. Từ nay về sau, Ngọc Âm chính là người của Lương gia." Bảo nương nói.
Mọi người vừa cảm thấy tiếc hận, vừa hâm mộ, vừa ghen ghét.
Ngọc Âm vẫn luôn lạnh lùng không nói, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Vân Thư, cúi cúi người.
Kỷ Vân Thư nhìn về phía nàng ta mỉm cười một chút, sau đó đi đến bên cạnh Cảnh Dung, "Chúc mừng, người là của chàng."
Cái gì?
"Ngọc Âm cô nương là của chàng."
Cảnh Dung cắn răng!