Mộ Nhược và Kỷ Vân Thư đều lo lắng giống nhau!
Nếu như chuyện này truyền tới kinh thành, nhất định sẽ mang tới mưa gió, hậu quả như thế nào, ngay cả người có đầu óc đơn giản cũng có thể nghĩ ra!
Cảnh Dung cảm thấy không chắc chắn lắm!
Hắn không thể ở Ngự phủ huyện cả đời!
Không thể để Cảnh Diệc ngồi trên ngôi vị hoàng đế, vì thế, hắn cần phải hồi kinh.
Mộ Nhược tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu ngươi tấn công lên núi, không thể đảm bảo đám sơn phỉ sẽ không giết Kỷ cô nương để trả thù. Nếu như vậy, ngươi có thể gánh vác được hậu quả hay không?"
Mộ Nhược nói nhiều như vậy, Cảnh Dung cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Ngươi nói rất đúng, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ bọn họ chiếm quyền chủ động, sống chết của Vân Thư cũng nằm ở trong tay bọn họ. Nếu đã như vậy, ta sẽ phải nghĩ biện pháp khác."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Dẫn người đi tới Cao Sơn trại một chuyến."
Mộ Nhược kinh ngạc, lôi kéo hắn: "Ngươi như vậy làm sao đi được?"
Cảnh Dung hơi nhắm mắt lại một lúc, sau đó nói: "Sau khi những người đó bắt Vân Thư, rõ ràng có thể bắn loạn mũi tên giết chết ta ở trong rừng, nhưng bọn họ đã không làm như vậy. Vì thế, giống như lời ngươi nói trước đó, khẳng định bọn họ có mục đích khác. Nếu như bọn họ có mục đích khác, vì sao vẫn chưa gửi tin tức hoặc là thư tín gì đó? Nếu đã như vậy, ta sẽ tự mình đi một chuyến."
Cảnh Dung quyết tâm!
"Nhưng ngươi đi như vậy không phải chịu chết hay sao? Ngươi rõ ràng biết bên ngoài Cao Sơn trại bố trí đầy cơ quan, lỡ may có một trận mưa tên nữa, ngươi sẽ không may mắn như vậy. Đến lúc đó ngươi xảy ra chuyện, Kỷ cô nương phải làm sao bây giờ?"
"Ta đã hứa với Vân Thư, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để nàng bị thương thêm lần nữa. Đó là một lời hứa."
Mộ Nhược vươn tay ra giữ tay hắn lại, cố hết sức khuyên bảo: "Ta đã hứa với Kỷ cô nương, sẽ không để ngươi đi. Chuyện ta đã hứa, tuyệt đối sẽ giữ lời. Ta cũng cam đoan với ngươi, nàng sẽ không việc gì ở Cao Sơn trại. Trước mắt, ngươi hãy dưỡng thương thật tốt, sau đó hẵng tính."
Cảnh Dung hất tay Mộ Nhược, vô tình kéo ra miệng vết thương, đau đến nỗi hắn không thể không nhăn mày lại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Thấy thế, Mộ Nhược lập tức đè hắn ngồi xuống.
Mộ Nhược lấy một cái hộp tinh xảo từ trong ống tay áo rồi mở nó ra, sau đó lấy ra một viên thuốc và nhét nó vào trong miệng Cảnh Dung.
"Ngươi nhìn ngươi xem, làm gì có năng lực đi tới Cao Sơn trại, cho dù kiệu tám người nâng đưa ngươi đi, trên đỉnh núi không khí ẩm rất nặng, đường đất bấp bênh, đoán chừng ngươi sẽ chết trên đó. Hiện tại người tốt nhất nên tin tưởng Kỷ cô nương."
Tin tưởng nàng!
Giống như ngoại trừ lần đó ra, hắn không có lựa chọn nào khác.
Cảnh Dung nhẹ nhàng thở hổn hển, sau khi nuốt viên thuốc, tình trạng của hắn dần dần trở nên tốt hơn.
Ánh mắt yếu ớt của hắn nhìn chăm chú một cành liễu xanh mỏng manh lủng lẳng ở bên ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau ——
"Ngươi thay ta truyền lệnh xuống, bất luận là đội binh Kinh Châu, hay là binh phủ huyện nha, đều tạm thời án binh bất động."
Mộ Nhược gật đầu: "Được."
Trong khi đó, bên ngoài cửa!
Kỷ Uyển Hân đã lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hai mắt nàng ta đỏ đậm, mang theo nước mắt, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng là không cam lòng và không vui.
Thậm chí ——
Ánh mắt còn mang theo một chút tàn nhẫn.
Nàng ta lùi lại phía sau mấy bước, sau đó lặng lẽ rời đi.
Rất nhanh, Mộ Nhược đã thông tri xuống, tạm thời gác lại binh phủ huyện nha.
Và Lang Bạc cũng truyền thư tới.
Khang hầu gia nghe nói Cảnh Dung sẽ lấy kim lũ giáp để đổi 3000 binh mã của mình, không nói lời nào lập tức đồng ý, thậm chí còn tự mình mang binh đi tới Kinh Châu.
Dọc theo đường đi ông ta không ngừng kể về kim lũ giáp, kim lũ giáp, kim lũ giáp......
Đó chính là thứ mà ông ta nhắc suốt cả đời!
Sau khi Lang Bạc nhận được mệnh lệnh của Cảnh Dung, lập tức mang theo 3000 binh mã kia, tạm thời bố trí ở biên cảnh huyện Sơn Hoài, tiếp tục chờ lệnh.
.....Dịch: Emily Ton....
Cao Sơn trại!
Một ngày đã trôi qua, Kỷ Vân Thư dựa vào những mảnh xương, phác họa ra xương cằm của người chết.
Tuy nhiên, độ chính xác còn phải dựa vào sự kết hợp của những khối xương khác.
Nàng vặn vẹo cổ mình, nhẹ nhàng hít thở một hơi thật sâu.
Sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vệ Dịch đang ghé vào một bên ngủ say.
Tiểu tử kia đang ngủ rất yên bình, chu chu môi, không biết có phải đang mơ một giấc mơ đẹp hay không, bên cạnh khóe miệng còn chảy cả nước miếng.
Phụt ——
Kỷ Vân Thư không nhịn được nở nụ cười.
Nàng hơi lắc đầu.
Sau đó thu hồi ánh mắt và hướng ra bên ngoài, nhận ra trời đã tối từ lúc nào mà nàng không biết.
Có lẽ bởi vì Cao Sơn trại ở trên đỉnh núi, mặt trăng sáng trong từ phía chân trời đen như mực vừa lúc chiếu thẳng về phía cánh cửa đang mở của ngôi nhà.
Ánh trăng giống như xuyên qua tờ giấy Tuyên Thành tiến vào, chiếu xuống mặt đất, phát sáng như màu thủy ngân.
Rất có cảm giác giống như đang ở trong cung Thường Nga!
Kỷ Vân Thư cởi bỏ bao tay, đi về phía cánh cửa, ngắm trăng tròn cô đơn.
Chiếc áo choàng đơn giản, tung bay trong gió giống như dây leo!
Một lát sau, nàng quay trở lại trong phòng, ngồi xuống chợp mắt một lát.
Nhưng thời điểm khi nàng tỉnh lại ——
Nàng đột nhiên giật mình!
Bộ hài cốt vốn để trên bàn đã bị phá huỷ.
Nàng cúi người xuống, cẩn thận xem xét.
Hai mươi bốn xương sườn, đều bị đập vỡ tan thành từng mảnh.
Xương vai và toàn bộ xương tay cũng bị đập nát.
Tất cả những khối xương đã được ghép lại với nhau, lúc này được chồng lên nhau giống như một đống mạt chược!
"Điều này...... vì sao lại thế này?"
Kỷ Vân Thư nhanh chóng gọi người bên ngoài tiến vào, chỉ vào đống hài cốt kia, dò hỏi: "Vì sao lại như vậy?"
Hai tên sơn phỉ mở to hai mắt nhìn, liếc nhau một cái, cùng nhau lắc đầu.
Bọn họ cũng bị dọa sợ.
Hai người đều hoảng loạn, cứng lưỡi nói: "Chuyện này...... Vì sao lại như vậy? Chúng ta cũng không biết."
"Có người nào vào đây hay không?"
"Không có! Chúng ta vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, không người nào có thể vào được. Vì sao......"
Chuyện kỳ quái gì vậy?
Kỷ Vân Thư có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Hài cốt đã bị phá huỷ, muốn khôi phục lại tướng mạo của người quá cố là hoàn toàn không có khả năng.
Rất nhanh, Triệu và Triệu Thanh nghe tin, cũng vội vàng chạy tới.
Triệu Hoài tức giận, triệu tập mọi người.
Hắn chất vấn: "Ai làm?"
"Đại đương gia, không phải chúng ta, chúng ta chưa từng chạm vào bộ hài cốt đó, lúc ấy chỉ có Kỷ tiên sinh và tên ngốc kia ở bên trong."
"Đúng vậy, chúng ta thật sự không biết."
Mọi thứ đều chỉ hướng về phía Kỷ Vân Thư.
Tê liệt!
Trong lòng Kỷ Vân Thư hiện ra hai chữ này, sao nàng có thể sẽ huỷ hoại hài cốt?
Nàng cảm thấy mệt mỏi!
Triệu Thanh hỏi Kỷ Vân Thư: "Chẳng phải lúc ấy ngươi ở bên trong hay sao?"
"Ta nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh lại thì là như vậy."
"Vậy thì thật kỳ lạ, hài cốt không thể bị đập nát nếu không có người khác tiến vào."
Kỷ Vân Thư tò mò!
Nàng đánh giá ở trong phòng một vòng, gian nhà này tương đối kỳ lạ, ngoại trừ cửa chính ra, bên trong thậm chí không có cửa sổ nào.
Thật sự trông giống như một mật thất!
Và lối thoát duy nhất là ——
Kỷ Vân Thư ngược lại hỏi Triệu Hoài: "Đại đương gia, có thể sai người lên nóc nhà kiểm tra hay không?"
Triệu Hoài dường như suy tư gì đó, dùng ánh mắt ra hiệu cho người của mình.
Hai người trong đó lập tức nhảy lên xà nhà.
Một lát sau, mái ngói phía trên bộ hài cốt đều bị người xốc lên, ánh trăng chiếu vào, vừa lúc dừng ở phía trên hài cốt.
Những người phía trên nhìn xuống từ khoảng trống nhỏ.
Kỷ Vân Thư ngửa đầu hỏi: "Các ngươi nhìn trên nóc nhà xem, có điều gì khác thường hay không?"
Hai người đáp lại: "Không phát hiện ra điều gì khác thường."
"Dấu chân thì sao?"
"Không có."
"Vậy phía trên ngói có dấu vết bị người động qua?"
"Ta nghĩ...... cũng không có."
Chẳng lẽ, nàng đã phán đoán sai?
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, không thể nghĩ ra điều gì, đành phải để hai người phía trên quay xuống.
Sau khi hai người từ phía trên nhảy xuống, bọn họ vỗ vỗ quần áo của mình một cách kinh tởm.
Một trong hai người ghét bỏ nói: "Thật là... trên đó thật dơ bẩn, toàn là rêu xanh. Quần áo của ta đã phủ đầy rêu bụi."
"Đúng vậy, trên đó có rất nhiều rêu xanh."