"Đây là bạch oanh cao?"
Triệu Thanh kinh ngạc!
Hắn hỏi: "Sao ngươi biết được? Thuốc này là phương thuốc cổ truyền do một vị thần y dùng để đổi rượu uống với cha ta, sau đó cha ta truyền lại cho ta."
Phương thuốc cổ truyền?
Thần y?
Đổi rượu uống?
Kỷ Vân Thư hơi nhếch mép, cuối cùng cũng hiểu ra được tật xấu thích uống rượu của Mộ Nhược là từ lão cha.
Càng thú vị hơn chính là, lão trại chủ lại xem phương thuốc cổ truyền kia giống như đồ gia truyền, truyền lại cho hậu nhân!
"Ngươi cười cái gì?" Triệu Thanh hỏi.
Nàng lắc đầu: "Không có gì."
Triệu Thanh không nói nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng hắn đột nhiên dừng bước chân lại.
Hắn xoay người hỏi Kỷ Vân Thư một câu: "Ngươi tin Triệu Hoài không?"
Hả?
"Vì sao ngươi hỏi như vậy?"
"Nếu ngươi điều tra ra chân tướng hài cốt trong ung, sau đó Triệu Hoài lại nuốt lời, không chịu buông tha ngươi thì sao?"
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nàng chỉ dựa vào trên đống cỏ khô phía sau, nhắm hai mắt lại.
Triệu Thanh nhìn nàng một lát, thấy không có lời đáp lại, lập tức rời đi.
Cửa mở ra, sau đó lại bị khoá lại ——
Trong phòng chứa chỉ tối tăm ẩm ướt, sau khi Triệu Thanh rời đi một lúc, khóe môi nhợt nhạt của Kỷ Vân Thư thoát ra một câu.
"Triệu Thanh a Triệu Thanh, sao ngươi lại không tin Triệu Hoài? Nếu không, ngươi sẽ không bảo ta điều tra nguyên nhân cái chết của Cửu Nhi."
Không có người nào biết được ý nghĩ của nàng.
Không bao lâu sau, cửa của phòng chứa củi một lần nữa lại được mở ra, Vệ Dịch bị Tiểu Ngư trực tiếp đẩy mạnh vào trong.
Thiếu chút nữa hắn đã đâm phải một cây cột lớn bên trong!
Kỷ Vân Thư mở mắt ra nhìn hắn, thấy trong tay hắn ôm mấy cái màn thầu, mồ hôi đầy đầu chạy vào. Ngay khi cửa sau lưng đóng lại, hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư.
"Vệ Dịch, ngươi không sao chứ?"
Nàng lo lắng hỏi.
Vệ Dịch lắc đầu!
"Ta không sao. Thư nhi xem, ta mang màn thầu tới rồi."
Hai cái bánh bao trắng trẻo đầy đặn, nhưng lại có năm ngón tay ấn trên đó, Vệ Dịch nhét một cái bánh bao vào trong tay Kỷ Vân Thư.
Sau đó nói: "Thư nhi chắc là đói bụng rồi. Nhanh ăn đi. Vẫn còn nóng. Nhanh ăn nhanh ăn."
Kỷ Vân Thư rất cẩn thận cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ giọng hỏi: "Miếng vải và dây xích đó, ngươi đã đưa đi rồi sao?"
"Ừ, đưa đi rồi."
"Đưa đi như thế nào?"
"Ta đặt ở phía dưới cái sọt của một lão gia, sau đó lão liền kéo xe đi ra ngoài. Thư nhi yên tâm, bọn họ không thể biết được. Ta rất cẩn thận."
Kỷ Vân Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay vuốt vuốt đầu hắn: "Vậy là tốt rồi."
Vệ Dịch cười khanh khách với nàng, ngạo kiều nói: "Thư nhi, có phải ta rất lợi hại hay không?"
"Ừ."
"Vậy lần sau chúng ta lại chơi trò dấu đồ được không? Chơi rất vui."
"Ừ."
"Có thật không?"
"Vệ Dịch ngoan, hãy ăn trước đi."
Vệ Dịch "Ồ" một tiếng, đưa chiếc màn thầu tới bên miệng, sau đó đột nhiên chú ý tới trong tay Kỷ Vân Thư đang cầm một cái bình.
Hắn chỉ vào đó và hỏi: "Thư nhi, đây là cái gì?"
"Đây là thuốc."
"Thuốc?" Vệ Dịch cào đầu một chút, tỉnh ngộ: "Đúng rồi, phía sau lưng Thư nhi bị thương, đây là thuốc trị thương?"
Kỷ Vân Thư gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Vệ Dịch đặt chiếc màn thầu trong tay một bên, cầm lấy bình dược kia, nói: "Thư nhi, ta giúp Thư nhi bôi thuốc."
Đồng thời với khi nói chuyện, hắn đã nắm lấy áo của Kỷ Vân Thư và chuẩn bị kéo lên.
May mắn Kỷ Vân Thư lanh tay lẹ mắt, dùng một tay giữ chặt quần áo của mình, ôm chặt hai cánh tay, nhẹ nhàng nghiêng người đi.
Nàng cúi đầu xuống!
"Vệ Dịch, không được."
Nàng quả quyết cự tuyệt.
"Vì sao?" Hắn không hiểu.
Một gương mặt ngây thơ, nhíu mày khó hiểu.
Tâm trí của Kỷ Vân Thư quay một vòng, những từ ngữ vừa được sắp xếp cũng bị mắc kẹt ở trong cổ họng. Nàng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với Vệ Dịch.
Vệ Dịch không nghe thấy nàng đáp lại, lập tức lại chuẩn bị vươn tay tới kéo áo nàng.
Tay hắn vừa mới vươn ra, Kỷ Vân Thư liền xoay người, ôm hai cánh tay, đưa lưng về phía Vệ Dịch.
"Vệ Dịch, nam nữ khác biệt, ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu, nương ta từng nói, trước khi chưa cưới Thư nhi, không thể nhìn cơ thể cô nương. Nhưng Thư nhi bị thương, phía sau lưng đều là máu. Ta rất lo lắng. Ta sợ Thư nhi sẽ xảy ra chuyện. Thư nhi sớm muộn gì cũng sẽ gả cho ta, không phải hay sao?"
Những lời này đọng lại ở trong lòng Kỷ Vân Thư, không biết là nên xúc động hay là nên lo lắng.
Nhưng phía sau lưng không được bôi thuốc, mặc dù lúc này đã cầm máu, không có nghĩa phía sau lưng sẽ không có việc gì. Nếu nó bắt đầu đau, thật sự sẽ đau muốn chết.
Nàng nắm chặt nắm tay, nghiêng đầu, nhìn Vệ Dịch phía sau.
Sau đó cắn môi, nói: "Vệ Dịch......"
Hả?
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, vẫn không thể nói ra những lời mình muốn nói. Nàng chỉ nói, "Được, vậy ngươi giúp ta bôi thuốc."
Vệ Dịch gật đầu!
Vì thế ——
Kỷ Vân Thư kéo áo mình lên, may mắn là thân nam trang, vì thế không đến mức mất hết phẩm giá khi để lộ phần lưng của mình.
Toàn bộ vết thương phía sau lưng hiện ra khi quần áo của nàng trượt xuống, đỏ ửng, đầy máu.
Miệng vết thương còn có những cục máu đông trên đó, nhưng bởi vì vén áo lên, vảy bị bong ra nên máu lại bắt đầu chảy xuống.
Nhìn vào trong mắt, thực sự khiến người sợ hãi!
Thật sự không thể tưởng tượng được, nàng làm thế nào có thể nhẫn nhịn cho đến bây giờ?
Nếu đổi thành một người nam nhân, chỉ sợ cũng đau đớn đến nỗi ngất đi.
Vệ Dịch sợ hãi trong lòng, chóp mũi chua xót, cũng không thể không đỏ hoe đôi mắt. Hắn nâng ống tay áo to rộng lên lau nước mắt.
Sau đó bĩu môi nói: "Thư nhi nhất định rất đau, đúng không?"
"Không đau."
"Thư nhi lại nói như vậy nữa rồi, không phải đã nói đừng như vậy hay sao? Trong lòng Thư nhi không vui hay khổ sở cũng thế, đều phải nói ra, đừng giấu ở trong lòng. Nếu Thư nhi đau thì cứ nói, ta sẽ không cười Thư nhi."
Tiểu tử ngốc!
Luôn khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
Vệ Dịch lo lắng Kỷ Vân Thư sẽ đau, vì thế khi bôi thuốc đều rất nhẹ nhàng cẩn thận, cũng không dám bôi quá nhanh, từng chút một thoa thuốc trên miệng vết thương.
Kỷ Vân Thư cắn môi, thỉnh thoảng tê rần!
Nàng nhíu mày lại.
Không thể không nói, phương thuốc cổ truyền của lão cha Mộ Nhược thật đúng là linh nghiệm. Khi thuốc được bôi lên, nàng chỉ cảm thấy đau đớn một chút, sau đó có cảm giác miệng vết thương thoải mái hơn rất nhiều, lành lạnh, không còn đau nữa.
Hai người một trước một sau.
Ở dưới ánh trăng, hai thân ảnh phản chiếu trên đống cỏ khô phía sau.
Một ngắn một dài!
Bên ngoài!
Tiểu Ngư tiến đến bên cạnh một tên sơn phỉ khác, dùng cánh tay chọc chọc hắn.
Tiểu Ngư nói: "Ngươi từng nghe kể về chuyện Tề Thiên Đại Thánh hay chưa?"
Người nọ ngơ ngác!
Hắn gãi gãi đầu: "Tề Thiên Đại Thánh cái gì? Ta chỉ từng nghe kể về Thiên triều thịnh thế."
"Xì, toàn những thứ linh tinh. Tề Thiên Đại Thánh kia là một con khỉ. Đó là chuyện về con khỉ thành tinh, không cha không mẹ, sinh ra từ một cục đá. Nó biết 72 phép biến hoá, rất lợi hại."
"Con khỉ? Còn biết pháp thuật?"
"Đó là tiên pháp."
Sơn phỉ kia nghe thấy vậy thì rất sửng sốt!
Tiểu Ngư mang vẻ mặt ngạo kiều, bắt đầu khoe khoang câu chuyện mà Vệ Dịch đã nói khi ở trong nhà xí.
Hắn tự hào kể lại chi tiết câu chuyện cho người nọ nghe!