Người đi lấy đồ ăn cho Vệ Dịch vừa nghe tiếng, vội vàng đi ra bên ngoài, không vui nói vớ lão nhân kia.
"Đã là lúc nào rồi? Lão tới chậm nửa canh giờ."
"Thật sự xin lỗi ngài, đường hôm nay không dễ đi, ta cũng bị hoa mắt, vì thế đi hơi chậm một chút, lần sau sẽ không tái diễn."
"Thôi thôi, nhanh chóng dọn đồ vào đi."
"Vâng."
Lão nhân lên tiếng, nhanh chóng dỡ một sọt sọt rau trên xe đưa vào bên trong.
Trên thực sự tế, lúc này đưa thực phẩm tới cũng không có gì khác thường. Cao Sơn trại quy định, việc đưa thực phẩm tới trại, đều phải đưa vào buổi tối.
Người nọ của phòng bếp và Tiểu Ngư đứng qua một bên, nhìn lão nhân tự mình dọn đồ vào trong.
Vệ Dịch chuyển động đầu óc một chút, sau đó cuốn ống tay áo lên, nở nụ cười tươi như tiểu hài tử, tung ta tung tăng giúp đỡ lão nhân dỡ hàng, ra sức di chuyển đồ vào bên trong.
Hắn còn không quên nói: "Lão gia gia, ta tới giúp ông."
Lão nhân có vẻ sợ hãi, nhanh chóng lôi kéo Vệ Dịch: "Vị đại gia này, cứ để ta tự làm đi."
"Không sao, ta có rất nhiều năng lượng, ông cứ từ từ nghỉ ngơi là được."
Vệ Dịch tiếp tục đoạt công.
Tiểu Ngư hừ một tiếng, nói với tên sơn phỉ phòng bếp: "Đồ ngốc chính là đồ ngốc, đoạt công của người khác."
Vì thế, hai người lại dóng mắt nhìn Vệ Dịch mồ hôi đầy đầu dọn đồ vào trong.
Hô ~
Cuối cùng cũng dọn xong!
"Đa tạ vị đại gia này, đa tạ đại gia......" Lão nhân gia điên cuồng cúi người cảm tạ.
Vệ Dịch nâng tay lão: "Ta không phải là đại gia, ta gọi là Vệ Dịch. Vệ là vị trí, Dịch là số một."
Hả?
Lão nhân không biết chữ, nhưng dù sao cũng nghe lọt vào trong lỗ tai.
Tiểu Ngư và sơn phỉ kia hai tay ôm ngực, liếc mắt khinh thường một cái.
Bọn họ còn không quên nhỏ giọng mắng một câu: "Văn nhân chỉ thích khoe khoang, còn giải thích từng từ."
Phốc ——
Khổng Tử và Mạnh Tử chắc sẽ cùng nhau nôn ra máu khi nghe được những lời này.
Sau khi Vệ Dịch dọn xong, thời điểm đặt chiếc sọt trống không cuối cùng lên xe, trong lúc lơ đãng hắn thả đồ ở trong ống tay áo của mình vào đó, lặng lẽ nhét vào dưới đáy sọt.
Thần không biết quỷ không hay!
Căn bản không ai chú ý tới.
Ngay cả lão nhân kia cũng không phát hiện ra, sau đó đẩy xe rời đi.
Vệ Dịch gãi gãi đầu, xoay người hỏi Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư ca ca, vì sao ngươi không trả tiền? Lão gia gia đưa thực phẩm cho các ngươi, thật vất vả."
"Đưa tiền?"
Đúng là mới mẻ!
Tiểu Ngư vô sỉ cười: "Cung cấp thực phẩm cho Cao Sơn trại chúng ta, đó là phúc khí của lão gia hỏa kia, còn muốn tiền, nằm mơ."
"Nhưng......"
"Đừng nhưng, nhanh chóng lấy đồ ăn rồi cút đi."
Tiểu Ngư nhét mấy cái màn thầu vào trong ngực Vệ Dịch, sau đó đẩy hắn đi về phía phòng chứa củi giam giữ. Lúc này, trong phòng chứa củi!
Kỷ Vân Thư dựa thẳng lưng, thân thể càng ngày càng lạnh, ngực cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Ánh mắt nàng không ngừng liếc nhìn xung quanh bên ngoài.
Nàng nghe thấy ngoài cửa có người hô một tiếng "Nhị đương gia".
Triệu Thanh dù thế nào cũng là Nhị đương gia của Cao Sơn trại, là thân đệ đệ của đại đương gia. Mặc dù có người giám thị hắn, nhưng không có nghĩa là bị cấm túc.
"Mở cửa." Hắn lạnh nhạt nói.
"Điều này......"
"Mở cửa."
Hắn quát lớn một tiếng.
Người nọ nuốt nuốt nước miếng, không dám trái lệnh lập tức mở cửa.
Ánh trăng và ánh sáng từ một chiếc đèn lồng dung hợp bỗng nhiên chiếu vào, đâm vào đôi mắt của Kỷ Vân Thư.
Nàng theo bản năng nhắm đôi mắt lại, sau đó chậm rãi thích ứng với nó. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với tầm mắt là thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của Triệu Thanh. Hắn tiến vào từ bên ngoài cánh cửa, giống như mây đen phủ lên người nàng.
Cánh cửa sau lưng hắn đóng sầm lại.
Triệu Thanh cúi đầu nhìn nàng. Mặc dù khuôn mặt nàng bị bao phủ ở trong bóng tối, hắn vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt nàng tái nhợt, gần giống như một tờ giấy trắng.
"Ngươi thật sự không sợ chết." Triệu Thanh lên tiếng.
Kỷ Vân Thư miễn cưỡng mỉm cười: "Chẳng phải Nhị đương gia cũng giống vậy sao? Dám đơn thương độc mã tới đây cứu người."
"Ngươi cho rằng ta tới đây là để cứu ngươi?"
"Đương nhiên không phải." Kỷ Vân Thư nói: "Sau khi Nhị đương gia và Đại đương gia gây náo, một năm qua không quay lại đây, sao có thể vì cứu ta mà đến nơi này được?"
"Ngươi thật ra là người thông minh." Triệu Thanh nói, sau đó đơn giản hạ đầu gối và ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của nàng.
Cặp mắt kia thâm thúy, sâu thẳm như một cái đầm, nhưng lại mang theo một loại sạch sẽ thấu người.
Vì thế trong một cái chớp mắt, Triệu Thanh đã bị chìm đắm vào trong đó! Hắn nhanh chóng chớp chớp mắt, lạnh lùng nhìn xuống, khuôn mặt bị râu ria che kín trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn nói: "Nếu là người thông minh, vậy ngươi hãy nói thật một câu. Vì sao ta phải xông vào đây?"
"Tại hạ không biết."
"Hả? Kỷ tiên sinh nổi tiếng tứ phương, sao có thể không đoán ra được?"
Hả?
Bàn tay Kỷ Vân Thư đặt ở trên đầu gối run rẩy.
Trong ánh mắt hiện lên một sự kinh ngạc.
"Sao ngươi biết được?"
"Chỉ cần tra xét một chút là sẽ biết được. Thật ra trước đó ta chỉ tự mình đánh cuộc một ván mà thôi. Nhưng nhìn thấy phản ứng của ngươi như vậy, ta tin rằng ta đã đúng."
Kỷ Vân Thư nhíu mày: "Ngươi phí tâm cơ điều tra thân phận của ta, vậy chắc ngươi cũng biết vị công tử đi cùng ta, đúng không?"
Triệu Thanh là một hán tử hiếm khi giữ được bình tĩnh, chậm rãi nói: "Gần đây, trong kinh thành truyền đi một tin tức lớn. Nghe nói Dung Vương vâng mệnh rời kinh, đi tới Ngự phủ huyện điều tra vụ Chẩn Tai Ngân gì đó. Hoàng tử rời kinh theo lệnh, động tĩnh gây ra rất lớn. Bên cạnh đó, lần này Dung Vương rời kinh, còn có vị Kỷ tiên sinh nổi danh kia đi cùng. Hơn nữa, người có thể có bản lĩnh giết chết ba bốn mươi tên thủ hạ của Triệu Hoài không phải là Dung Vương, vậy thì là ai?"
Đó không phải là một câu hỏi, hắn hoàn toàn chắc chắn!
Kỷ Vân Thư nhìn hắn chằm chằm. Người nam nhân này, thật ra có chút đáng sợ.
Hắn khác Triệu Hoài. Hắn nhìn giống như là một người thô bạo hoàng dã, nhưng tâm tư của hắn lại cực kỳ chu đáo cẩn thận.
Đặc biệt là cặp mắt sắc sảo tinh nhuệ kia, hoàn toàn không phù hợp với con người của hắn lúc này.
Kỷ Vân Thư mỉm cười: "Nếu ngươi đã đoán ra được mọi thứ, vậy hãy để ta đoán tiếp."
"......"
"Ngươi muốn ta giúp ngươi điều tra nguyên nhân cái chết của Cửu nhi."
"Ồ!"
Triệu Thanh hoàn toàn bất ngờ!
Hắn dừng lại một chút, sau đó run rẩy vài lần, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, bàn tay chống đỡ đầu gối đứng lên.
Trong ánh mắt hắn dâng lên một sự thương cảm.
Hắn buông xuống mắt, nhìn trên đỉnh đầu của Kỷ Vân Thư. Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: "Khi Cửu nhi chết, ta không ở bên cạnh nàng. Nàng máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, bên cạnh đó là Triệu Hoài. Lúc ấy, trong tay hắn cầm một thanh kiếm, và chính thanh kiếm kia đã giết chết Cửu nhi."
"Nếu ngươi đã biết Cửu nhi chết như thế nào, vì sao còn muốn ta giúp ngươi điều tra?"
"Ta chỉ đang nghi ngờ."
"Nghi ngờ điều gì?"
"Nghi ngờ...... Hung thủ có thể là người khác."
Kỷ Vân Thư nghe thấy như vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nheo mắt tiếp tục hỏi: "Vì sao ngươi lại nghi ngờ như thế?"
Triệu Thanh dừng lại một chút: "Triệu Hoài là ca ca ta, ta biết tính tình của hắn. Nếu người là do hắn giết, hắn sẽ không phủ nhận. Tuy nhiên, hắn lại không muốn thừa nhận mình đã giết Cửu nhi. Ta không biết, rốt cuộc ta nên tin tưởng hắn, hay là tin tưởng vào những gì mình thấy."
Hắn do dự và rối rắm!
Hòn đá kia đã đè nặng ở trong lòng hắn một năm qua.
Kỷ Vân Thư hỏi tiếp một câu: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, người gọi là Cửu nhi kia, rốt cuộc là ai?"