"Sao có thể không sao? Thư nhi, nàng nhất định rất đau. Mỗi lần nàng đều nói không sao, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng đều nói không sao. Ta không thích Thư nhi như vậy. Nếu đau thì nói là đau, nếu buồn thì cứ nói buồn, vì sao lại không nói? Hơn nữa, mỗi lần Thư nhi bất bình cũng không nói ra, luôn giấu ở trong lòng. Nương ta từng nói, đừng cất giấu ở trong lòng, như vậy sẽ dễ dàng sinh bệnh. Cả đời bị bệnh thì sẽ không vui, không hạnh phúc, sẽ rất buồn. Chẳng lẽ Thư nhi không buồn hay sao?"
Hắn nghiêng đầu, cặp mắt tỏa sáng rực rỡ ở dưới ánh trăng, thấp thoáng với sự nghi ngờ ngơ ngác.
Khi hắn nói những lời này, Kỷ Vân Thư không thể không đỏ mắt, trái tim nàng giống như bị xé toạc, đau khổ, nhưng lại có cảm giác cay đắng nói không nên lời.
May mắn thay, cặp mắt đỏ đậm của nàng đã được ẩn giấu ở trong bóng tối.
Thật lâu sau cũng không có được câu đáp lại của Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch tiếp tục nói: "Thư nhi, thật ra nàng rất tốt. Ta biết nàng đưa ta tới chỗ Mộ Nhược ca ca, là vì muốn chữa bệnh cho ta, vì hy vọng ta có thể tốt hơn. Những điều này ta đều biết hết, nàng đối với ta rất tốt, cũng rất tốt với Cảnh Dung ca ca, nhưng trước tới nay nàng đều không nói ra. Thư nhi, trong lòng nàng nhất định có rất nhiều chuyện. Nương ta từng nói, nữ hài tử ít lời thường có nhiều tâm sự trong tim, nàng có thể nói với ta hay không?"
Nếu như đây là ngày thường, Vệ Dịch không ngừng lải nhải nói như vậy, Kỷ Vân Thư khẳng định sẽ rất đau đầu.
Nhưng lúc này, trong lòng nàng giống như được thổi vào một luồng gió ấm, quấn chặt lấy nàng giống như cái kén.
Nàng hơi lắc đầu.
"Vệ Dịch, ngươi sẽ không hiểu được."
"Vì sao?"
"Chỉ cần ngươi sống vui vẻ, đó mới là tất cả những gì ta có thể cho ngươi. Ngoài chuyện này ra, càng biết nhiều, ngược lại càng không tốt đối với ngươi."
"Vì sao?"
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve mái tóc trên đầu hắn, nghiêng người qua một bên và đón nhận cặp mắt trong sáng kia của hắn.
Nàng nói: "Vệ Dịch, hiện tại ta có chút hối hận. Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đều giống như bây giờ, không muốn ngươi trở thành người bình thường, không muốn ngươi hiểu biết quá nhiều thứ, cứ vui vui vẻ vẻ, không cần lo lắng gì cả. Đó mới là cuộc sống của ngươi."
Nàng thật sự hối hận!
Thật ra, Vệ Dịch như vậy có phải tốt hơn hay không?
Trở thành một người không bao giờ buồn phiền, đó mới là cuộc sống vui vẻ nhất!
Vệ Dịch ngây ngốc nhìn nàng, rất muốn nghe hiểu, nhưng hắn lại dường như nghe không hiểu.
Hắn thẳng người, tự tin vỗ vỗ ngực, nói: "Thư nhi đừng lo, ta thật sự có thể tự chăm sóc mình."
Nói xong, hắn lấy miếng vải có chữ được viết bằng máu và cái lục lạc ra từ trong ống tay áo, trải chúng ở trên tay, tiếp tục nói: "Thư nhi, chẳng phải nàng nói, ta nên đưa hai thứ này ra ngoài hay sao? Ta đồng ý với nàng, nhất định có thể nghĩ được cách làm điều đó."
Kỷ Vân Thư nghiêm mặt, nhìn thoáng ra phía bên ngoài, cầm tay Vệ Dịch.
Nàng nhắc nhở hắn: "Nói nhỏ thôi, không thể để người bên ngoài biết được."
"Đã biết."
"Vệ Dịch, ngươi hãy lắng nghe cẩn thận, hãy xem như ta đang chơi với ngươi một trò chơi dấu đồ. Hiện tại ngươi hãy giả vờ đau bụng, nói với người bên ngoài ngươi muốn đi ra ngoài. Sau đó hãy nói ngươi đã đói bụng, muốn đi tới phòng bếp, những người đó không nghĩ ngươi có thể gây ra chuyện gì, tất nhiên sẽ không gây ầm ĩ với ngươi. Vào thời điểm đó, giờ ăn cơm đã qua, ở trong phòng bếp không có nhiều người lắm, nhưng có lẽ vẫn còn có người. Ngươi hãy nhìn xem có người nào muốn mang đồ đi ra ngoài hay không, hoặc là xử lý cơm thừa canh cặn, ngươi có thể giấu những thứ này vào đó."
"Giấu những thứ này trong cơm thừa canh cặn ư?"
"Ừ."
"Được, ta biết rồi."
"Nhưng nếu không làm được, ngươi phải nhanh chóng chạy về đây, tuyệt đối không được để mình xảy ra chuyện."
"Ừ."
Vệ Dịch gật đầu thật mạnh.
Ngay sau đó Vệ Dịch đứng dậy nói: "Thư nhi, ta biết nên làm thế nào. Trước kia khi ở trong nhà, Sơn ca ca thường xuyên chơi trò dấu đồ với ta, mỗi lần ta đều thắng bọn họ."
"Đừng để mình bị bắt."
"Ừ."
Vệ Dịch xoay người, nắm tay lại và dùng sức gõ cửa.
Hai sơn phỉ trông chừng bên ngoài nghe thấy tiếng động, đen mặt, đi tới chỗ cửa sổ một bên, hỏi vào bên trong: "Gõ cái gì mà gõ?"
Vệ Dịch nói: "Ca ca, bụng ta không thoải mái."
"Vậy thì sao?"
"Ta muốn đi nhà xí."
"Đi nhà xí cái gì? Bên trong rộng rãi như vậy, chẳng phải có thể giải quyết trong đó hay sao?" Người nọ quạt lớn.
"Không được!" Vệ Dịch nhanh chóng bác bỏ: "Ta không muốn đi ở đây, ta muốn đi nhà xí, mang ta đi nhà xí......"
Vệ Dịch bắt đầu ồn ào!
Chỉ thấy hai người bên ngoài bắt đầu thảo luận.
"Ta nghĩ nên nhanh chóng đưa hắn đi đi."
"Không được, đại đương gia phân phó, phải cẩn thận trông chừng bọn họ."
"Nhưng đại đương gia cũng nói, không thể để hắn xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, lúc này tâm tình đại đương gia không tốt, nếu như nháo đến chỗ đại đương gia, chúng ta ăn không hết gói đem đi. Ngoài ra, hắn chỉ là một tên ngốc, có thể trốn đi đâu? Lúc này vẫn đang ở trong trại."
Người nọ tinh tế cân nhắc một hồi, ngẫm lại cũng đúng.
Bọn họ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng ý: "Ngươi dẫn hắn đi, ta không muốn ở cùng một chỗ với tên ngốc."
"Được!"
Kết quả ——
Cửa được mở ra.
Người nọ túm Vệ Dịch đi ra ngoài, còn không quên oán giận một câu: "Tiểu tử nhà ngươi cũng giỏi thật, bị chốc nhiều rượu như vậy mà vẫn còn tỉnh táo. Tiểu thư sinh cho ngươi uống vào thứ kia thật đúng là linh nghiệm, hôm nào ta cũng phải thử xem."
Rầm ——
Cửa một lần nữa bị đóng lại!
Kỷ Vân Thư có thể nghe được giọng của Vệ Dịch từ xa.
"Ngươi đừng kéo ta, ta không thích ngươi. Vừa rồi chính ngươi chuốc rượu cho ta nhiều nhất, ta ghét ngươi."
"Ta cũng không thích ngươi, đồ ngốc."
"Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ ngốc."
Giọng nói càng già càng xa, càng ngày càng mơ hồ......
Kỷ Vân Thư cảm thấy ngực mình co thắt lại, cực kỳ lo lắng.
Trong khi lo lắng, nàng đột nhiên cảm thấy đau đớn bên hông, nhíu chặt lông mày. Nàng vươn tay ra, lấy vật ở bên hông xuống.
Nàng kẹp nó ở trên đầu ngón tay. Đó là một tấm gỗ nhỏ hình vuông tầm năm centimet, sờ lên có cảm giác rất mượt, bốn góc đều bị mài giũa đánh bóng trơn láng.
Không biết nó được làm bằng gỗ gì, màu sắc phía mặt trên sáng tối xen kẽ, giống như một bức tranh thuỷ mặc, cực kỳ đẹp mắt.
Ở giữa miếng gỗ, có chạm khắc hoa văn rất tinh xảo.
Nó giống như văn tự của thời đại viễn cổ, nhưng cũng giống như giáp cốt văn, càng giống như một đóa hoa.
Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua ở trên văn hoá, trong đầu dần dần hiện ra một đoạn ký ức của nguyên chủ.
"Vân Thư, đây là vật mà nương ngươi để lại cho ngươi. Ngươi hãy nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận mang theo trên người, không thể nói với bất luận kẻ nào, cũng không thể lấy thẻ bài này ra. Ngươi hãy cất nó cẩn thận, đừng làm mất nó." Đó chính là giọng nói của ma ma đã chăm sóc nàng năm đó.
"Vì sao?" Giọng nữ nhẹ nhàng hỏi (nguyên chủ Kỷ Vân Thư).
"Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy. Tóm lại ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói, đây là vật mà nương ngươi để lại cho ngươi. Đó là thứ quan trọng nhất trên đời, ngươi phải bảo vệ mạng sống của mình."
Nếu như nàng nhớ không lầm, những lời này là những lời nói cuối cùng của vị ma ma từng chăm sóc cho nguyên chủ, lúc ấy nàng mới bảy tám tuổi.
Trong năm năm qua, Kỷ Vân Thư cũng mơ hồ nghe thấy một số điều khác ở trong đầu.
Cũng trong 5 năm qua, nàng đã điều tra không ít công văn, nhưng vẫn chưa điều tra ra được bất luận tin tức gì liên quan tới tấm thẻ bài này.
Cho đến cách đây không lâu, khi nàng nhìn thấy con thú nhồi bông ở trong bọc quần áo của Tạ đại nương ——
Trên con thú nồi bông cũ nát, không ngờ có thêu một hoa văn giống như đúc trên tấm thẻ bài này.
Vì vậy, nàng mới quyết tâm muốn điều tra vụ án này như thế, ngay cả khi...... nó có thể lấy mạng của nàng!