Từng tiếng "Đồ ngốc" quanh quẩn ở bên tai Vệ Dịch.
Hơn nữa có rượu kích thích, đầu Vệ Dịch gần như muốn nổ tung!
Vệ Dịch ngã xuống mặt sàn, dùng tay ôm đầu, cực kỳ khó chịu.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa......"
Nếu không phải bàn chân Triệu Hoài đang đè ở trước ngực Vệ Dịch, hắn có khả năng sẽ đau đớn đến nỗi lăn lộn trên sàn!
Xung quanh vẫn vang lên từng loạt tiếng cười nhạo báng.
Triệu Hoài nhấc chân, liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh một cái, hai tên sơn phỉ liền đỡ Vệ Dịch đứng lên.
Vệ Dịch đối mặt với Triệu Hoài.
Triệu Hoài nhìn hắn chằm chằm: "Đồ ngốc, không biết ngươi đã làm thế nào sống sót đến bây giờ."
Đương nhiên là ăn cơm sống sót đến bây giờ!
"Ta không phải là đồ ngốc......"
"Ngươi chính là đồ ngốc, ngốc nhất trên đời."
"Ta không phải, ta không phải......"
Vệ dịch hét lên giống như đang rít gào!
Hắn vốn mang theo ánh mắt đau đớn trống rỗng, đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Hoài.
Giống như ánh mặt trời hồn nhiên, mang theo chút lực uy hiếp và tức giận!
Lúc này trông Vệ Dịch không giống như ngu đần chút nào.
Trong một nháy mắt như vậy, hắn cực kỳ giống một người bình thường.
Ánh mắt hắn như vậy, giống như một thanh đao bén nhọn đâm vào trước ngực Triệu Hoài, nhưng không để lại dấu vết.
Triệu Hoài nhướng mày bén nhọn, tàn nhẫn nói: "Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Nếu không, ta sẽ móc đôi mắt của ngươi."
Vệ Dịch cắn chặt răng, vẫn trừng mắt nhìn Triệu Hoài, hai tay nắm chặt thành nắm đấm cũng không cảm thấy đau.
Lúc này, Đại Chuỳ chạy vào.
"Đại đương gia, tiểu thư sinh kia đã tỉnh."
Triệu Hoài "Ừ" một tiếng, sau đó ra lệnh cho hai tên sơn tặc đang giữ Vệ Dịch: "Đưa tên ngốc này qua một bên, tiếp tục chuốc rượu."
"Vâng!"
Vệ Dịch bị kéo qua một bên, những người đó lại bắt đầu chuốc rượu cho hắn.
Triệu Hoài ra lệnh cho Đại Chuỳ: "Đi, mang tiểu tử kia tới đây."
"Vâng."
Đại Chuỳ đồng ý, mang theo hai người đi kéo Kỷ Vân Thư tới đây.
Kỷ Vân Thư bước vào dưới ánh mắt giám thị của đám người la hét.
Trên mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra được một chút sợ hãi.
Đột nhiên ——
Nàng quét mắt xung quanh một vòng và nhìn thấy Vệ Dịch.
Vệ Dịch bị đám người kia ấn ở trên bàn, bẻ miệng ra và chốc từng chén rượu.
Ngực nàng co thắt lại, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe.
"Vệ Dịch!"
Đồng thời với một tiếng kêu lên, nàng vọt về phía trước, nhưng lại bị người giữ chặt.
"Buông ra!"
Kỷ Vân Thư vặn vẹo bả vai, nhưng vẫn không thể tránh thoát.
"Các ngươi dừng tay! Súc sinh."
Nàng gấp đến nỗi tức giận.
Đám người kia nhìn thấy như vậy lại càng thêm hưng phấn.
"Muốn cứu hắn?" Triệu Hoài đột nhiên lên tiếng.
Nàng nghe tiếng nhìn lại!
Triệu Hoài gạt vài người ra, đi tới trước mặt Kỷ Vân Thư, cẩn thận đánh giá trên dưới tiểu thư sinh này một lát.
Tiểu thư sinh này quả thực không giống với đám nam nhân thô bạo ở bên người mình, trắng nõn sạch sẽ, vóc dáng gầy gò nhưng rắn chắc, giống như nữ nhân.
Đôi mắt Kỷ Vân Thư đỏ ngầu, hung hăng trừng hắn, biết người này chính là đại đương gia Cao Sơn trại - Triệu Hoài.
Yết hầu nàng càng thêm khó chịu, nói: "Thả hắn ra."
Giọng nói của nàng gần giống như cầu xin.
Triệu Hoài cười cười: "Bản thân ngươi đã khó bảo toàn, còn muốn cứu đồ ngốc kia?"
"Hắn không biết gì cả, cho dù ngươi bắt hắn thì có ích lợi gì?"
Triệu Hoài hừ một tiếng: "Có dùng được hay không, không phải do ngươi định đoạt, mà là do ta. Cho dù dưỡng tên ngốc này ở trong sơn trại cũng có thể giúp các huynh đệ của ta tiêu khiển."
Đám người kia lại bật cười ha hả!
Hai má Kỷ Vân Thư nóng bừng, hít một hơi, nói: "Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ làm bất cứ điều gì ngươi muốn."
"Có thể quỳ xuống cầu xin?"
"Có thể."
"Muốn ngươi chết thì sao?"
"Miễn là ngươi thả hắn ra, ngươi có thể có mạng của ta."
"Được."
Triệu Hoài búng tay một cái!
Mấy người đang chốc rượu Vệ Dịch từ nơi xa dừng lại, buông hắn ra.
Vệ Dịch mất đi chỗ dựa, cả người từ rơi xuống từ trên ghế, quỳ rạp trên sàn. Hắn mơ mơ màng màng nâng đầu lên, nhìn thấy Kỷ Vân Thư từ xa.
Vệ Dịch há miệng thở hổn hển, kêu lên một câu: "Thư nhi......" Sau đó rũ đầu xuống.
Triệu Hoài ra hiệu cho sơn tặc đang bắt giữ Kỷ Vân Thư buông người ra. Trong nháy mắt được buông ra, Kỷ Vân Thư vọt về phía Vệ Dịch.
Nàng ngồi xổm xuống và đỡ Vệ Dịch dựa vào trên đùi mình!
Lúc này cả người Vệ Dịch đang run rẩy, nóng rực.
Bị rót nhiều rượu như vậy, trái tim như bị đốt cháy, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều giống như bị đốt thành "Than cốc".
"Vệ Dịch, đừng sợ, không sao. Có ta ở đây, không có chuyện gì nữa."
Kỷ Vân Thư vỗ về ngực hắn từng cái một, sau đó quét mắt nhìn xung quanh một vòng. Nàng vọt người lên, vơ một cái chén đựng đầy rượu, cạy một chút đất vàng ở trong góc nhà, tiếp đó lại nhổ một gốc cây tiên thảo ở góc khác. Nàng xé rễ cây và cho vào miệng nhai kỹ trước khi trộn những thứ trong miệng cùng với đất vàng vào trong chén rượu.
Nàng quấy vài cái!
Sau đó, nàng quay trở lại bên cạnh Vệ Dịch, nâng hắn dậy, nói: "Vệ Dịch ngoan, uống hết đi."
Vệ Dịch đang mơ mơ màng màng nghe thấy lời nàng nói, mở miệng ra và uống hết những thứ trong chén.
Không lâu sau, ngọn lửa đang cháy trong ngực hắn chậm rãi bị đè ép xuống, trước ngực bắt đầu trở nên mát lạnh giống như bạc hà.
Triệu Hoài theo dõi một loạt động tác này của Kỷ Vân Thư.
Hắn ta bắt đầu nghi ngờ!
Vì thế hắn ta đi tới, nhìn xuống hỏi: "Ngươi cho hắn uống gì vậy?"
Kỷ Vân Thư đặt chén qua một bên, chấm chấm khoé miệng Vệ Dịch. Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên.
"Trong rượu có thêm đất vàng trộn lẫn với rễ cây lan hoa thảo, có thể giúp hạ nhiệt trong thời gian ngắn nhất."
"Ngươi biết y thuật?"
"Không biết, nhưng trong người cảm thấy khó chịu khi uống quá nhiều rượu mạnh, đây là biện pháp đối phó tạm thời. Thứ chân chính có thể giải rượu, là xương."
"Xương?"
Triệu Hoài cảm thấy cực kỳ mới mẻ!
Kỷ Vân Thư căng thẳng, nói với hắn ta: "Giết người Cao Sơn trại các ngươi không phải là hắn. Ta đã hứa đưa mạng của mình cho ngươi. Vì vậy, ngươi hãy thả hắn ra."
"Có thể, nhưng......" Triệu Hoài cười âm hiểm: "Ngươi quỳ xuống đi, ta sẽ thả hắn."
Quỳ xuống!
Kỷ Vân Thư gần như không hề do dự, cẩn thận đặt Vệ Dịch qua một bên, quỳ xuống trước mặt Triệu Hoài.
Nàng vẫn giữ cơ thể thẳng tắp!
Nhìn nàng giống như khuất phục, nhưng đôi mắt cực kỳ lạnh lùng nghiêm khắc, rõ ràng hiện ra một sự quật cường vốn có từ khi sinh ra.
"Hiện tại, có thể thả hắn ra, đúng không?"
Không ngờ ——
"Ta khi nào thì nói, nếu ngươi quỳ xuống, ta nhất định sẽ thả hắn ra?"
Đám cười xung quanh lại cười phá lên.
Kỷ Vân Thư cũng không nóng nảy, ngược lại hỏi hắn: "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Triệu Hoài trầm mặt xuống, hiện lên một bộ mặt hung tàn giết chóc.
Hắn ta nắm hai tay thành nắm đấm, liến tiếp đấm mạnh xuống mặt bàn.
Bang ——
Âm thanh nhức óc vang vọng khắp nơi!
Hắn ta nói: "Các ngươi giết nhiều người của chúng ta như vậy, chẳng lẽ còn muốn an toàn rời khỏi huyện Sơn Hoài hay sao? Ta muốn mạng của nam nhân đã hạ lệnh giết người kia, và một khoản..... vàng bạc châu báu."
Đôi mắt hắn ta lấp lánh ánh vàng rực rỡ!
Quả nhiên rất ứng nghiệm với câu nói "Đòi tiền còn muốn mạng"!
Nhưng ——
Kỷ Vân Thư không thể để Cảnh Dung gặp rủi ro, bởi vì nàng biết, Cảnh Dung sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì nàng, cho dù là chết.
Vì vậy, sau khi nghe Triệu Hoài nói như thế, Kỷ Vân Thư chỉ cười.
Nụ cười của nàng mang theo khinh thường!
Điều này khiến Triệu Hoài bối rối. Hắn ta hơi đen mặt, tức giận hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười các ngươi ngốc."