"Đi, lấy bình rượu lại đây."
Triệu Thanh đứng dậy, đáp một chân ở trên ghế.
Cực kỳ ngang ngược!
"Có ngay."
Ba Hổ lên tiếng, nhanh chóng ôm tới một bình rượu cho hắn.
Triệu Thanh ôm bình rượu ngửa đầu uống ừng ực.
Uống xong, Triệu Thanh ném mạnh bình rượu xuống mặt sàn.
Một loạt tiếng loảng xoảng vang lên.
Khí thế của đám người tăng vọt, lần lượt uống rượu xong rồi ném toàn bộ bình xuống mặt sàn.
Toàn bộ khách điếm bắt đầu vang lên tiếng ồn ào!
Lầu hai!
Kỷ Vân Thư vốn ngủ không sâu, khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía dưới, nàng xoay người, lúc này mới phát hiện ra Cảnh Dung đã không ở bên người mình.
Một nửa kia của giường, trống trơn!
Nàng kéo chăn ra xuống giường, chân trần đạp lên trên sàn nhà lạnh lẽo, dịch từng bước một ra phía bên ngoài, mở cửa. Tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn.
Thậm chí có chút ồn ào khiến người chói tai!
Nàng nhíu nhíu mày, chân còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị Lang Bạc ngăn cản.
"Kỷ tiên sinh, Vương gia có lệnh, bảo ngươi hãy chờ ở trong phòng. Sự tình bên ngoài, Vương gia sẽ xử lý."
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua phía dưới, nhưng tầm mắt đã bị chặn, vì vậy nàng đành phải thu mắt lại.
Sau đó hỏi, "Phía dưới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vương gia sẽ giải quyết, Kỷ tiên sinh vẫn nên sớm nghỉ ngơi một chút."
Bên ngoài ồn như vậy, nghỉ ngơi cái rắm!
Nhưng nàng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ gật gật đầu. Nàng đột nhiên lo lắng hỏi, "Vệ Dịch đâu? Hắn thế nào?"
Lang Bạc đáp lời, "Yên tâm, hắn ngủ rất say."
"Nhị tỷ ta thì sao?"
"Nghỉ ngơi ở trong phòng!"
"Vậy thì tốt rồi."
Tiểu tử Vệ Dịch kia đúng thật là nếu ngủ rồi, ngay cả sấm sét đánh hắn cũng đều bất động.
Đối với Kỷ Uyển Hân, đoán chừng quá sợ hãi nên ở trong phòng không dám ra ngoài.
Nàng quay người vào phòng, nhưng rốt cuộc không thể ngủ yên, vì thế nàng chỉ ngồi ở bên trong.
Bên ngoài, Cảnh Dung đang đứng ở trên lầu hai, hai tay bắt chéo sau lưng, ánh mắt khoá chặt trên người kia ở phía dưới lầu.
Một lát sau, hắn bước vào căn phòng mở rộng sau lưng. Lúc này, chưởng quầy khách điếm đã bị người mang vào.
"Vị này, ngài có gì phân phó?" Chưởng quầy hỏi.
Cảnh Dung lạnh mặt, "Phía dưới là người nào?"
"Là......"
"Nói!"
Chưởng quầy cũng là một người rất có nhãn lực.
Nhìn người nam nhân trước mắt ăn mặc đều là gấm vóc, những người đi theo bên người cũng không phải là người bình thường.
Chưởng quầy run rẩy một chút, nói, "Đại gia, các ngài vẫn nên nghỉ ngơi ở trên lầu. Yên tâm, những người đó uống rượu xong thì sẽ rời đi. Bọn họ sẽ không quấy rầy tới các ngài."
Lúc này Lang Bạc đi vào, nói với Cảnh Dung, "Công tử, Kỷ tiên sinh vừa mới tỉnh."
Cảnh Dung trầm mặt xuống, nhíu mày, nhìn về phía chưởng quầy, "Những người đó đã ảnh hưởng tới chúng ta nghỉ ngơi rồi, nếu ngươi là chủ sự nơi này, chắc hẳn có thể giải quyết."
"Ta...... Đại gia, ta thật sự không thể giải quyết được. Nếu không thì như vậy, ta sẽ trả lại bạc cho các ngươi, các ngươi hãy tìm nơi khác để nghỉ."
Ngươi đang chơi ta sao?
Trong phạm vi trăm dặm chỉ có một toà khách điếm này. Hơn nữa, đã khuya thế này, còn đi đâu nữa?
Cảnh Dung có chút nổi giận.
Lang Bạc không kiên nhẫn như vậy, tiến lên túm lấy cổ áo chưởng quầy, mệnh lệnh nói, "Công tử nhà chúng ta không chịu nổi có người ầm ĩ, lập tức khiến những người đó cút đi."
Chưởng quầy hoảng sợ, ánh mắt rũ xuống, nhìn thanh kiếm trong tay Lang Bạc, sợ thanh kiếm kia sẽ đặt ở trên cổ mình.
Hai chân run rẩy, nuốt nuốt nước miếng, nói, "Các ngài bớt giận, ta thật sự không có biện pháp."
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
Lang Bạc dùng sức ném hắn ra.
Chưởng quầy bị ném qua một bên, nhanh chóng hạ thấp người, khóc lóc nói, "Các vị, thực sự không phải ta không muốn. Những người phía dưới kia, ta cũng không dám đắc tội. Nếu ta không cho bọn họ tiến vào, bọn họ sẽ đốt cháy khách điếm này của ta. Khách điếm này là do tổ tông ta lưu lại, không thể bị đốt cháy. Cầu xin các ngài hãy nhịn một chút, chờ bọn họ uống rượu xong rồi, bọn họ sẽ rời đi."
Chưởng quầy chỉ thiếu quỳ xuống.
Cảnh Dung lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi, "Bọn họ rốt cuộc là người nào?"
"Những người đó là sơn phỉ vùng này, những năm gần đây giết người đánh cướp, cái gì cũng dám làm. Ngay cả huyện lệnh huyện Sơn Hoài đều không có biện pháp với chúng. Xin các vị thương xót, giúp tiểu nhân giữ lấy khách điếm này."
"Sơn phỉ? Ngươi nói, chính là Cao Sơn trại?" Cảnh Dung hỏi.
Đôi mắt chưởng quầy sáng ngời, "Thì ra công tử đã biết?"
"Tất nhiên biết."
"Nhưng Cao Sơn trại kia, hiện tại có hai nơi, một bên là người của đại đương gia, một bên là người của Nhị đương gia." Chưởng quầy giải thích.
Cảnh Dung nhíu mày, "Phía dưới kia là?"
"Là người của Nhị đương gia."
Chẳng trách, nếu không, đại đương gia kia biết Cảnh Dung giết nhiều người của hắn như vậy, lúc này sao có thể ngồi uống rượu ở phía dưới, đúng ra bọn họ sớm đã xông lên báo thù.
Cảnh Dung tinh tế châm chước một chút, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu liếc nhìn Lang Bạc một cái.
Lang Bạc ngầm hiểu, ra khỏi phòng, trực tiếp đi xuống!
Phía dưới Ba Hổ vừa lúc thét to, "Nghe nói hôm nay người của đại đương gia cướp bóc không thành, ngược lại bị người khác xử lý ba bốn mươi tên. Lúc này, đoán chừng gấp đến nỗi đang kéo quần ở trong phòng."
Nói xong, đám người lại cười nghiêng ngả.
Hoàn toàn đều là cười nhạo.
Triệu Thanh vẫn uống rượu, theo lý đối thủ của mình đã chết nhiều người như vậy, hắn nên nâng chén chúc mừng mới đúng. Nhưng hiện tại, Triệu Thanh hoàn toàn mang một bộ dáng không liên quan tới mình.
Trên gương mặt bị râu ria che kín, loáng thoáng hiện ra một chút tuấn tú của nam nhân.
"Người nào?" Đột nhiên có người hô lên một tiếng.
Cả đám người lập tức dời ánh mắt nhìn qua, nhìn thấy Lang Bạc mang theo hai người đi tới, nhưng bị mấy tên sơn phỉ ngăn lại.
Lang Bạc đặt tay lên chuôi kiếm, có thể rút ra bất cứ lúc nào!
"Ta muốn gặp Nhị đương gia các ngươi."
"Ngươi là người nào?"
"Tránh ra!"
"Tránh ra?" Những người đó cười phá lên, một người dùng tay chọc chọc trên ngực Lang Bạc, nói, "Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai sao? Biết......"
A ——
Lời còn chưa kịp nói xong, bàn tay đang chọc ở trên ngực Lang Bạc của người nọ, trực tiếp đã bị xoắn lại, cả người đều bị xoay, đầu gối càng không tự chủ được oằn xuống.
"Buông...... Buông tay!"
Đám người kia nhìn thấy một màn này, lần lượt rút dao bên hông ra, chuẩn bị cho một cuộc chiến.
"Các huynh đệ, lên cho ta."
Cả đám người đang chuẩn bị tiến lên, đột nhiên nghe được một tiếng quát truyền đến từ chỗ bàn không xa, "Dừng tay!"
Triệu Thanh lên tiếng!
Tất cả dừng tay lại!
Mọi người đều thối lui ra hai bên, tạo thành một con đường nhỏ.
Lang Bạc cũng buông lỏng tay, trực tiếp ném người nọ lên trên bàn, người nọ lăn xuống từ trên bàn, đập ngực xuống mặt sàn.
Triệu Thanh giơ bình rượu trong tay lên, trực tiếp ném xuống mặt sàn, dùng ống tay áo lau miệng một cái, khẽ nhếch cằm, nheo mắt, nghiêng ngả bước chân đi tới.
Triệu Thanh đứng ở trước mặt Lang Bạc, liếc mắt trên dưới đánh giá Lang Bạc một cái, cười cười khinh bỉ.
"Ngươi là người nào?"
Lang Bạc nhíu mày, "Đám người các ngươi làm phiền chủ từ nhà ta nghỉ ngơi."
"Chủ tử?"
Triệu Thanh hừ một tiếng, "Đúng là một con chó trung thành!"