Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 340: Tiệc của ba người



Trước khi trời tối, mọi người cuối cùng cũng chạy tới khách điếm bên ngoài huyện Sơn Hoài.

Khách điếm độc lập cao chót vót, trông không quá xa hoa, nhưng tại nơi núi rừng hoang dã có thể có một khách điếm như vậy, quả thực là xa xỉ trong xa xỉ!

Mộ Nhược là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, đầu đã tỉnh táo hơn rất nhiều, một lát sau ngựa đã nhanh chóng đặt chân vào khách điếm. Khi Mộ Dịch vừa mới bước vào cửa, lập tức thét to, gọi của tiểu nhị của điếm.

"Mau mau mau, mang cho ta mấy hồ nữ nhi hồng thượng đẳng."

Tiểu nhị của điếm nhanh chóng chạy lên đón, đặt khăn ở trên bàn lau qua một lượt: "Được rồi. Đại gia, ngươi chờ một lát, tới ngay lập tức!"

Chưởng quầy khách điếm đang quay bàn tính ở phía sau quầy, ngón tay lướt qua phía trước một cái.

Rất lưu loát!

Rất linh hoạt!

Vừa nghe thấy động tĩnh, cặp mắt tham tiền kia của hắn nhìn ra phía ngoài cửa, khi thấy một hàng người ăn mặc cẩm y hoa phục, đặc biệt là chiếc xe ngựa đằng trước, nhìn như đơn giản, nhưng vật liệu trên đó tuyệt đối không giống bình thường!

Chỉ cần nói tới mành che cửa, chính là gấm vóc thượng đẳng!

Không phải nhân gia nhà giàu thì là cái gì!

Trong mắt chưởng quầy ngay lập tức chiếu ra ánh vàng rực rỡ, ném bàn tính còn chưa tính xong ra xa, mang theo áo choàng, khom lưng, cười tủm tỉm vòng qua trước mặt quầy, hào hứng đi ra bên ngoài đón người.

Chưởng quầy nhiệt tình nói: "Ai nha, các vị đại gia muốn ở trọ đúng không? Bổn tiệm chính là cửa hiệu lâu đời. Khách đi qua nơi này, thương nhân, thư sinh, tử đệ quý gia...... tất cả đều ở lại đây. Ở đây có phòng thượng đẳng, đồ ăn thượng đẳng, còn có rượu thượng đẳng, tuyệt đối là khách điếm tốt nhất trong phạm vi mười dặm. Các vị đại gia xem như đã tới đúng nơi. Mau mau mau, mời vào bên trong."

Chưởng quầy ăn nói cực kỳ trơn tru!

Không thể không phục!

Cảnh Dung nghiêng người đối diện với hắn, căn bản không để ý tới lời hắn nói, ra lệnh cho thuộc hạ kéo xe ngựa ra phía sau khách điếm cho ngựa ăn, sau đó chờ đợi Kỷ Vân Thư xuống xe ngựa.

Chưởng quầy đứng ở một bên, xoa xoa tay, dự đoán một cơn gió sắp thổi qua.

Xe ngựa phía sau, Kỷ Uyển Hân là người đầu tiên xuống xe, tiếp theo là Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch.

Tiểu tử Vệ Dịch kia lúc này vẫn còn cố gắng bám chặt cánh tay Kỷ Vân Thư.

Hắn hành động giống như "quấn chặt lấy người".

Tạ đại nương cũng đi xuống xe ngựa phía sau cùng, có lẽ vì chưa từng ngồi xe ngựa một thời gian dài như vậy, bà có chút cảm giác không được thoải mái.

Kỷ Uyển Hân nhanh chóng tiến tới quan tâm: "Tạ đại nương, đại nương không sao chứ?"

"Ta không sao."

"Chúng ta hãy nhanh chóng đi vào, đại nương cũng có thể nghỉ ngơi."

"Ừ."

Tạ đại nương không còn sức trả lời!

Cảnh Dung vẫn không nói gì, ánh mắt kín đáo liếc mắt đánh giá Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch một cái, sau đó dẫn theo mọi người đi vào.

Chưởng quầy vẫn ở bên cạnh lải nhải giới thiệu khách điếm của mình!

Hắn nói chuyện vô cùng vui vẻ! Tạ đại nương lên lầu nghỉ ngơi trước, đoàn người cùng nhau ngồi ở lầu một.

Toàn bộ khách điếm cực kỳ vắng vẻ, cơ bản chỉ có vài khách nhân.

Mộ Nhược một mình ngồi ở một bàn, bưng bầu rượu trong tay, cực kỳ thống khoái bắt đầu uống rượu.

Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch và Kỷ Uyển Hân cùng ngồi một bàn.

Rất nhanh, đồ ăn đã được đưa lên.

Giữa núi rừng, thật ra cái gì cũng có, gà vịt thịt cá, mọi thứ đều ở đó.

Chưởng quầy ở bên cạnh giới thiệu từng món ăn.

Vệ Dịch chỉ vào một con gà, hỏi: "Đây là cái gì?"

Chưởng quầy đáp lại: "Đây là gà!"

"Gà gì?"

"Gà đen!"

"Vì sao lại gọi là gà đen?" Vệ Dịch dùng chiếc đũa chọc chọc!

Chưởng quầy tiếp tục đáp lời: "Bởi vì thân gà có màu đen."

"Vì sao thân nó lại có màu đen?"

"Bởi vì sinh ra đã có màu đen."

"Vì sao nó sinh ra như thế?"

"......"

Chưởng quầy nói không nên lời, nhanh chóng lấy ống tay áo lau mồ hôi, ấp úng hồi lâu, không thể nghĩ được nên nói gì tiếp theo.

Tiểu tử này là con khỉ tới đây chọc người hay sao?

Hôm nay, xem như hắn gặp được một cái miệng trơn tru, không ngờ khiến hắn á khẩu không trả lời được.

Vệ Dịch còn mang theo vẻ mặt háo hức nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi đáp án.

Kỷ Vân Thư thật sự không nhịn được cười, cất tiếng giảng hoà cho chưởng quầy, nói: "Vệ Dịch, con gà này bị phơi nắng nhiều nên mới đen như vậy."

Phốc ——

Cảnh Dung đối diện trong lúc nhất thời không nhịn được, nháy mắt cười phá lên.

Kỷ Uyển Hân cũng cười, nhưng chỉ cúi thấp đầu cười mỉm, còn nâng bàn tay nhỏ lên che che.

Quả thực rất có vẻ đẹp mỹ nhân!

Vệ Dịch dường như chấp nhận câu trả lời của Kỷ Vân Thư, gật gật đầu: "Ồ, ta hiểu rồi, Thư nhi vẫn thông minh nhất."

Đương nhiên, hắn còn không quên châm biếm chưởng quầy một chút: "Ngươi hãy nhìn ngươi xem, ngốc như vậy, điều này mà cũng không biết. Hiện tại ta đã biết, thì ra con gà này bị phơi nắng nhiều nên đen. Ngươi cũng nên nhớ kỹ, lần sau không thể tiếp tục nói hươu nói vượn, nếu không sẽ bị người khác chê cười."

Chưởng quầy sao còn dám tranh luận với tiểu ngốc tử Vệ Dịch này nữa.

Vì thế hắn nhanh chóng cúi người gật đầu: "Vâng vâng vâng, công tử nói rất đúng."

Vệ Dịch cười cười, sau đó bắt đầu gặm lấy gặm để.

Cảnh Dung cũng vẫy tay về phía chưởng quầy: "Ngươi lui xuống đi, nói người đưa cơm và thức ăn lên lầu cho vị phụ nhân vừa rồi."

"Vâng vâng vâng."

Chưởng quầy nhanh chóng lui xuống!

Vệ Dịch không còn ríu rít nữa, bữa cơm thật ra an tĩnh hơn rất nhiều.

Cảnh Dung vừa kẹp một miếng thịt đặt vào trong bát của Kỷ Vân Thư, vừa nói: "Ăn nhiều một chút, gà bị rám nắng ăn sẽ ngon hơn."

Rõ ràng trong lời nói của hắn mang theo ý giễu cợt!

Kỷ Vân Thư không đáp lại hắn, kẹp thịt gà lên ăn một miếng.

Vệ Dịch thấy thế, cũng kẹp một miếng thịt gà đặt vào trong bát của Kỷ Vân Thư, tươi cười nói: "Thư nhi, nàng ăn nhiều một chút, nương từng nói, nếu phơi nắng nhiều sẽ rất tốt cho sức khỏe, vì vậy con gà này khẳng định là rất bổ dưỡng."

Kỷ Vân Thư co giật khóe miệng, nàng thật sự không nên nói dối!

Nàng quả thực lo lắng Vệ Dịch sẽ bị "đầu độc" quá sâu.

Cảnh Dung ngay sau đó lại gắp một miếng thịt cho Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch lại gắp một miếng tiếp theo.

Quá trình này được lặp đi lặp lại!

Bát của Kỷ Vân Thư nhanh chóng được lấp đầy.

Đương nhiên, Kỷ Uyển Hân đã bị bỏ rơi!

Mộ Nhược ngồi một mình ở bàn khác, liếc mắt nhìn qua bên này một cái, cười cười, rót vào trong miệng một ngụm rượu, cầm một chiếc đũa, gõ từng nhịp ở trên chén sứ trước mặt.

Khuôn mặt hắn say mê, bắt đầu ngâm thơ.

"Trăng trên trăng, sáng trong sáng, nước cùng nước, gió và gió. Hành trình ngàn dặm tới khu rừng này, từ xa chỉ thấy bữa tiệc ba người, không biết mỹ nhân bên cạnh......"

Thật là thơ mộng làm sao!

Bài thơ này, người khác nghe có lẽ không hiểu, nhưng chỉ cần là người hiểu biết một chút đều có thể hiểu được, Mộ Nhược đang ám chỉ ba người Vệ Dịch, Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư ở trên bàn tiệc, mỹ nhân Kỷ Uyển Hân trở thành người xa lạ.

Rất nhanh, bữa tối kết thúc.

Màn đêm dần dần buông xuống, mọi người đều có chút mệt mỏi.

Vì vậy mọi người đều quay về các phòng, tự mình tìm giường để ngủ.

Bởi vì lo lắng Vệ Dịch ở một mình một phòng sẽ xảy ra chuyện, vì thế cần có người ngủ cùng, và Lang Bạc đã trở thành người chung phòng với hắn.

Vệ Dịch có lẽ đã quen thói, không còn ác cảm giống như lần trước nữa, ngược lại trong lòng tràn đầy vui sướng tiếp nhận, lôi kéo Lang Bạc vào phòng, bắt đầu kể những chuyện hắn đã trải qua trong thời gian ở Dụ Hoa.

Lang Bạc hai tay ôm ngực, cánh tay còn kẹp một thanh kiếm, dựa vào trên cửa, xụ mặt nhìn chằm chằm Vệ Dịch kể "Chuyện xưa" của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv