Làm thế nào mà các quan viên được phái đi điều tra Chẩn Tai Ngân ở Ngự phủ huyện đều chết trên đường hồi kinh?!
Có người chết vì bệnh!
Có người chết vì kiệt sức!
Nguyên nhân cái chết đều rất đa dạng, nhưng trong đó rõ ràng có điều không thích hợp.
Cảnh Dung suy ngẫm một lúc, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.
Hắn hỏi Lộ Giang: "Không điều tra được gì từ những quan viên đó hay sao?"
Lộ Giang đáp lại: "Không rõ ràng lắm, những quan viên đó sau khi gặp nạn, đều nói là chết vì bệnh, hoặc là chết vì kiệt sức ở trên đường đi. Vì vậy, triều đình không xem trọng nguyên nhân cái chết của bọn họ. Tuy nhiên, thuộc hạ cho rằng, nhất định những quan viên đó đã phát hiện ra điều gì đó, hơn nữa nhất định có liên quan tới Chẩn Tai Ngân. Bọn họ dự định hồi kinh bẩm báo. Sau khi hung thủ biết được tin đã giết người diệt khẩu."
Cảnh Dung gật đầu!
Hắn tán thành ý kiến này của Lộ Giang!
Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng: "Sự tình Chẩn Tai Ngân lần này, thực sự rất khó giải quyết."
"Vương gia không cần phải đi Ngự phủ, Hoàng thượng vẫn chưa hạ lệnh."
"Đây có lẽ...... là một lựa chọn khó khăn, nhưng giữa ta và Cảnh Diệc, đây mới chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến."
Trong giọng nói của hắn, mặc dù có nhiều quyết tâm, nhưng vẫn mang theo một chút bất đắc dĩ.
Giữa hắn và Cảnh Diệc, Kỳ Trinh Đế muốn chọn một người phải đi, kết quả cuối cùng, đơn giản chỉ có hai khả năng.
Một, nếu điều tra không ra sẽ phải ở lại Ngự phủ huyện, bị lưu đày vĩnh cửu.
Hai, nếu điều tra ra, nhưng vụ án này phức tạp như thế, đợi đến một ngày kia điều tra ra được, vị hoàng tử lưu lại kinh thành kia tất nhiên đã được sắc phong làm Thái tử.
Như vậy có thể tránh được một cuộc tranh đấu địa vị.
Trong đó, thực sự hiện ra tâm cơ của Kỳ Trinh Đế.
Người ta thường nói nhi tử tính kế lão tử, nhưng đế vương gia này, đều là lão tử tính kế nhi tử!
Hôm sau.
Sáng sớm Cảnh Dung đã vội vàng đi xử lý những việc vặt vãnh sau khi hạ táng Thái tử.
Việc vặt của hắn đó là rửa sạch cục diện rối rắm mà Thái tử lưu lại lúc còn sống.
Ví dụ như ——
Một đống sự tình hắn lưu lại Đông Cung.
Những công văn Thái tử tiếp nhận lúc còn sống.
Giải quyết những khoản nợ Thái tử tiêu phí trong việc sửa chữa xây thành năm trước!
.......
Đó là một mớ hỗn độn, mặc dù không phải đại sự, nhưng từng việc, từng việc tích lũy lại, thực sự cũng rất tốn công.
Khiến người cảm thấy đau đầu.
May mắn thay, hiệu suất làm việc của Cảnh Dung rất cao, cả ngày trôi qua hắn đã xử lý xong hết.
Sau khi trở lại phủ, hắn đang định thay quần áo để chạy tới Trúc Khê Viên.
Khi hắn đặt tay ở bên hông mình, sờ soạng, sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi.
Lúc này tại Tướng quân phủ!
Kỷ Uyển Hân ngồi ở trong đình, khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, một tay nâng má, chống ở trên bàn đá. Một tay khác của nàng ta đang đùa nghịch với một hạt cườm thông thường, xoay chuyển nó ở trên ngón tay thon dài. Khi ánh mắt nàng ta rơi xuống một bên hạt cườm, ánh sáng khúc xạ lướt qua, hạt cườm mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh.
Mặc dù không có gì bắt mắt, nhưng hạt cườm vẫn tỏa sáng rực rỡ!
Mà hạt cườm này, chẳng phải chính là hạt cườm trên búi tóc quan của Kỷ Vân Thư lúc trước hay sao?
Kỷ Uyển Hân nhìn chằm chằm vào hạt cườm. Nàng ta càng nhìn vào nó, sự dịu dàng trong mắt càng mờ nhạt đi, dần dần tối sầm lại.
Nàng ta nghiêng đầu đứng dậy, nha đầu bên cạnh định tiến lên đỡ nàng ta, không ngờ lại bị nàng ta đẩy ra, thậm chí mắng một tiếng.
"Đừng xem ta là người sắp chết."
"Tiểu thư?"
"Ta không sao." Nói xong, nàng ta ho nhẹ vài tiếng.
Tiểu nha đầu kia đành phải tránh xa một chút!
Kỷ Uyển Hân đi tới bên hồ nước ở phía ngoài đình. Màu cam của ánh hoàng hôn phía chân trời, vừa lúc phản chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng ta, lộ ra một cảm giác an nhàn thoải mái của tiểu nữ nhân.
Nhưng, hàm răng cắn chặt đã bán đứng khuôn mặt thanh tú phúc hậu của nàng ta.
Rõ ràng là rất tàn nhẫn!
Nàng ta xoay chuyển hạt cườm trên đầu ngón tay một vòng, sau đó duỗi tay về phía hồ sen.
Lúc này, chỉ cần nàng ta buông lỏng ngón tay, hạt cườm kia sẽ lập tức rơi vào hồ sen.
Cũng ngay khi nàng ta nhẫn tâm chuẩn bị buông tay, đột nhiên có người chạy chậm tới đây.
Gã sai vặt thở hổn hển nói: "Nhị tiểu thư, Dung...... Dung Vương tới, nói là tìm tiểu thư."
Ồ!
Kỷ Uyển Hân theo bản năng rút tay trở về, siết chặt hạt cườm ở trong lòng bàn tay.
Nàng ta muốn thăm dò lý do viếng thăm của Cảnh Dung, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hỏi gã sai vặt: "Người đâu?"
"Đang chờ ở cửa."
Hắn thậm chí không thèm tiến vào!
"Ừ."
Kỷ Uyển Hân quay đầu, mệnh lệnh cho nha đầu lấy một chiếc hộp gấm tinh xảo tới, ngay sau đó, nàng ta lau khô hạt cườm vốn dĩ muốn ném vào hồ sen kia, cất vào trong hộp.
Lúc này nàng ta mới đi tới cửa.
Cảnh Dung tới tìm nàng ta, không hề gióng trống khua chiêng, vì vậy không kinh động tới Kỷ Lê và Kỷ Hoàn.
Hắn đứng ở ngoài cửa tướng quân phủ, đưa lưng về phía cửa chính, đứng ở trên bậc thềm đá. Hai ống tay áo của hắn tung bay trước cơn gió lạnh, một thân cẩm tú hoa phục, đứng thẳng, toát ra hào quang nam tử bất phàm cực kỳ hấp dẫn.
Kỷ Uyển Hân bước đi nhẹ nhàng tới phía sau hắn, rũ mắt uốn gối.
Nàng ta hành lễ!
"Tham kiến Vương gia."
Cảnh Dung nghe tiếng, xoay người, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Kỷ nhị cô nương không cần đa lễ."
Nàng ta trước sau vẫn rũ mắt xuống, dùng hàng lông mày lá liễu cong cong đối diện với Cảnh Dung.
Cảnh Dung nói thẳng: "Bổn vương bị rớt đồ vật, cô nương có nhặt được không?"
"Đồ vật?" Nàng ta hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Cảnh Dung, môi nhỏ khẽ mở: "Lúc này Vương gia tới đây, chỉ để hỏi ta có nhìn thấy đồ của ngài hay không?"
"Ừ."
"Vật kia, rất quan trọng với ngài hay sao?" Nàng ta hỏi.
Cảnh Dung mặt không đổi sắc, đáp lại: "Đúng, rất quan trọng đối với bổn vương."
Hắn khẳng định!
Đó là vật của nương tử tương lai của bổn vương, xem như vật đính ước.
Kỷ Uyển Hân cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt bởi một lớp thủy ngân thật dày, lời hắn nói khiến nàng ta cảm thấy nghẹt thở, trong lòng không vui.
Nhưng cảm xúc này, lại bị nàng ta che dấu rất tốt.
Nàng ta nhẹ nhàng cười cười, lấy hộp gấm kia ra từ trong ống tay áo, đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Cảnh Dung.
"Vật mà Vương gia nói cực kỳ quan trọng đang nằm ở bên trong này."
Giọng nói của nàng ta vừa mới rơi xuống, Cảnh Dung đã cầm lấy nó, mở ra nhìn.
Hạt cườm sáng trong, đúng là nằm ở phía bên trong, được đặt ở trên một chiếc khăn tay sạch sẽ.
Một hạt cườm bình thường được đựng ở trong một hộp gấm tinh xảo sang quý.
Tạo nên một ấn tượng "Phàm vật nhập tiên cư".
Kỷ Uyển Hân nói: "Hạt cườm này có lẽ rơi xuống từ trên người Vương gia, vừa lúc vướng ở trên váy áo của ta. Ta thầm nghĩ là của Vương gia nên đã cất giữ, cẩn thận để vào trong hộp. Nếu Vương gia không tới, ta cũng sẽ sai người đưa qua."
Cảnh Dung cất hạt cườm, nói một tiếng: "Đa tạ Kỷ nhị cô nương."
"Nó vốn là của Vương gia, ta trả lại cho Vương gia là điều nên làm."
Giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng, giống như cánh hoa ngày xuân.
Chậm rãi trôi tới bên tai Cảnh Dung.
Tuy nhiên, Cảnh Dung giống như một cục đá lạnh, giọng nói dịu dàng ngọt ngào như nước chảy, căn bản không có tác dụng với hắn.
Hắn chỉ nói một câu: "Bên ngoài thời tiết lạnh, cô nương vẫn nên đi vào đi thôi, bổn vương cáo từ."
"Vương......"
Kỷ Uyển Hân còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Dung đã vung ống tay áo rời đi.
Nàng ta đuổi theo hai bước nhỏ, cuối cùng vẫn dừng lại, trơ mắt nhìn Cảnh Dung lên xe ngựa rời đi.
Theo xe ngựa càng lúc càng xa, tầm mắt nàng ta cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ, không biết là bị gió thổi đến nỗi mơ hồ, hay là vì nước mắt ngậm ở trong hốc mắt.
Nàng ta cắn chặt đôi môi, bắt đầu có chút khổ sở.
Và ở phía sau nàng ta ——