Cảnh Dung đặt Vệ Dịch lên giường không lâu, Lang Bạc đã mời một đại phu tới.
Sau khi chuẩn bệnh một lát, đại phu lắc đầu.
Kỷ Vân Thư lo lắng!
"Đại phu, rốt cuộc hắn thế nào?"
Đại phu lại lắc đầu.
"Rất nghiêm trọng hay sao?"
Đại phu tiếp tục lắc đầu.
Kỷ Vân Thư đang muốn mở miệng hỏi tiếp, Lang Bạc đã giành nói trước, "Đại phu, ngài hãy nói gì đó đi. Người đang nằm ở trên giường này, là sống hay chết, hãy nói một lời đi?"
Rốt cuộc, hắn còn sống hay là đã chết?
Tiểu tử kia, rốt cuộc đã từng ngủ chung với mình hai đêm, dù nói thế nào chăng nữa cũng coi như là bạn giường!
Vì vậy Lang Bạc lo lắng cũng đúng.
Đại phu thở dài nói, "Thật ra hắn không sao."
Hô......
Vậy là tốt rồi!
"Nhưng......" Đại phu nhíu mày.
Toàn bộ mọi người trong phòng đều toát mồ hôi, từng đôi mắt mở to nhìn đại phu chằm chằm.
"Mạch tượng của vị công tử này rất ổn định, không có gì bất thường, nhưng thân thể dường như bị người nào đó bơm đầy một loại dược kỳ lạ, khiến cho đầu óc có chút vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì thì ta cũng không biết."
"Đầu óc?" Lang Bạc không hiểu, gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn Vệ Dịch trên giường một cái, "Tiểu tử này vốn dĩ đã ngốc, đầu óc có vấn đề không phải rất bình thường hay sao?"
Theo lý thuyết, điều này không có gì lạ!
Đại phu nheo mắt lại, "Thì ra vị công tử này có chút ngốc nghếch, chẳng trách được. Nhưng về mặt bệnh lý mà nói, đầu óc vị công tử này có chút bất thường, giống như đã bị người ngâm trong dược."
Kỷ Vân Thư hỏi, "Ý ngài chính là, hắn sẽ giống như người bình thường ư?"
"Điều này ta không dám chắc, không biết vị công tử này có luôn đi xem bệnh hay không?"
"Vâng!"
"Đến tột cùng là vị thần y nào có bản lĩnh như vậy? Không ngờ có thể trị được chứng ngốc nghếch này?"
Ngoại trừ Mộ Nhược suốt ngày dùng rượu ngon và mỹ nữ làm bạn, còn có ai nữa?
Kỷ Vân Thư không đáp lại, chỉ hỏi, "Đại phu, ngoại trừ phát hiện ra điều này, còn phát hiện ra điều gì khác hay không?"
Đại phu gật đầu, "Không có gì khác nữa, bất thường trong não có thể nói nghiêm trọng, nhưng cũng có thể nói không nghiêm trọng. Ta đã làm nghề y nhiều năm, chưa từng gặp ca bệnh thế này, vì vậy ta không có đủ khả năng để đánh giá về nó. Nhưng nếu công tử không yên tâm, xin hãy mời một vị đại phu khác tới xem."
"Đa tạ."
"Tạm thời ta sẽ khai một đơn dược trước, hãy thử uống xem. Nếu như hắn không còn đau nữa, vậy chứng tỏ vấn đề không lớn."
Đại phu viết ra phương thuốc, Cảnh Dung lập tức sai người đi chuẩn bị.
Màn đêm buông xuống trong sự hối hả bận rộn.
Kỷ Vân Thư trông chừng Vệ Dịch như hình với bóng, chỉ sợ hắn lại xảy ra chuyện gì.
Cảnh Dung vẫn luôn đợi ở trong phòng, chỉ đến khi Lang Bạc nhẹ nhàng tiến vào, nói nhỏ ở bên tai hắn vài câu.
Hắn nhíu mày lại, đứng dậy đi tới bên cạnh Kỷ Vân Thư, nói, "Phụ hoàng truyền chỉ, ta cần phải tiến cung một chuyến, đêm nay có khả năng ta sẽ không quay lại."
Hắn báo cáo hành trình của mình với nàng.
Kỷ Vân Thư gật đầu.
"Đợi ngày mai Mộ Nhược khá hơn một chút, bổn vương sẽ sai người gọi hắn tới, nhìn qua Vệ Dịch một cái."
"Ừ."
Cảnh Dung biết Kỷ Vân Thư lo lắng cho Vệ Dịch, nhưng loại lo lắng này chỉ giống như đối với người thân, vì vậy hắn không cần ghen tuông.
Cũng ngay khi hắn vừa mới rời khỏi phòng, Kỷ Vân Thư ngay lập tức đuổi theo, kèm theo động tác tiếp theo chính là kéo cánh tay hắn lại.
Cảnh Dung dừng lại, xoay người nhìn nàng.
"Nàng cứ yên tâm chờ ở đây, tất cả mọi chuyện hãy giao cho ta."
"Cảnh Dung......"
"Ta biết nàng đang lo lắng điều gì. Yên tâm, nếu không nắm chắc mười phần, ta sẽ không đánh."
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, nàng vừa định rút tay về, nhưng lại bị Cảnh Dung trở tay nắm lấy, bao bọc cả người, ôm chặt nàng vào trong lòng. Môi mỏng của hắn dán ở bên vành tai của nàng, "Vân Thư, giữa ta và nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cho tới nay, nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng ta. Lần này, nàng nên tin ta."
Nàng chảy nước mắt, hai tay ôm chặt vòng eo Cảnh Dung.
Sau đó ——
Nàng dùng sức gật đầu.
Cảnh Dung cúi đầu hôn nhẹ trên vầng trán của nàng một cái, sau đó buông tay rời đi.
Khi Kỷ Vân Thư quay trở về phòng, Vệ Dịch đã tỉnh.
"Ngươi tỉnh, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Vệ Dịch xoa đầu, chớp mắt vài lần, sau đó ngồi dậy, liếm liếm vành môi khô cạn, chỉ vào một ấm trà trên bàn.
"Ta khát."
Kỷ Vân Thư rót nước cho hắn, Vệ Dịch uống liên tiếp vài chén, sau đó lại xoa xoa bụng rỗng.
"Ta đói."
Vì thế, nàng lại sai người làm chút đồ ăn, hắn giống như chưa từng được ăn cơm, ăn luôn một mạch vài bát.
Trông hắn không hề giống như một người có bệnh chút nào!
Hắn chỉ giống như một người bình thường.
Sau khi ăn uống no đủ, Vệ Dịch toe toét cười, nói, "Thư nhi, ta no rồi."
"Đầu còn đau không?"
"Không đau." Hắn lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi." Kỷ Vân Thư thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đôi mắt trong sáng của Vệ Dịch nhìn nàng chằm chằm, bàn tay của hắn cũng chậm rãi vươn về phía nàng, kéo góc áo của Kỷ Vân Thư, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi một câu, "Thư nhi, nàng sẽ rời bỏ ta hay sao?"
Ánh mắt hắn mang theo chờ đợi!
Kỷ Vân Thư lắc đầu.
.........
Hoàng cung!
Kỳ Trinh Đế cuối cùng cũng lấy lại sức, có thể xuống giường, ngồi lên long án với sự giúp đỡ của Trương Toàn.
Ông ho khan vài tiếng.
Trước long án, Cảnh Diệc và Cảnh Dung cùng nhau đứng song song.
"Các ngươi biết vì sao trẫm lại gọi các ngươi tiến cung hay không?"
Cảnh Diệc lên tiếng trước, "Phụ hoàng, có phải bởi vì chuyện của Thái tử hay không?"
"Súc sinh kia đã không phải là Thái tử." Kỳ Trinh Đế tức giận.
"Vâng, nhi thần biết sai, là vì chuyện của hoàng huynh."
Ngoài miệng Kỳ Trinh Đế gọi Thái tử là "Súc sinh", nhưng trong thâm tâm sao ông lại không buồn?
Khi nhìn hai nhi tử xuất sắc trước mặt này, ông lại cảm thấy tức giận vì sự bất lực của Cảnh Hoa.
Kỳ Trinh Đế trầm giọng thở dài, "Cảnh Hoa đã chết, mặc dù trẫm đã phế vị trí Thái tử của nó, nhưng dù nói thế nào, nó cũng là nhi tử của trẫm. Vì vậy chuyện tang sự, hãy dựa theo quy cách đại táng Thái tử, đừng để nó ra đi không được thoải mái."
Trong khi nói chuyện, ông liếc nhìn thật kỹ Cảnh Diệc và Cảnh Dung vài lần, "Tang sự của Cảnh Hoa, ai trong hai người các con nguyện ý xử lý? Nếu như giao toàn quyền cho Hàn Tông Viện xử lý, trẫm không cảm thấy yên tâm."
Cảnh Diệc đương nhiên muốn cướp công, hai tay vừa mới chắp lại và định tiến lên, Cảnh Dung đã tiến lên hai bước.
Hắn giành nói trước, "Phụ hoàng, tang sự của hoàng huynh, hãy giao cho nhi thần đi."
Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Cảnh Dung chủ động chờ lệnh.
Điều này khiến Cảnh Diệc có chút giật mình......
Kỳ Trinh Đế gật gật đầu, "Ừ, vậy chuyện này giao cho con xử lý."
"Vâng!"
Hắn đã nhận được lệnh!
Kỳ Trinh Đế không nói thêm gì về chuyện của Cảnh Hoa nữa, ông quay sang chủ đề khác, "Trong khoảnh những ngày gần đây, các triều thần đều lần lượt thượng thư, nói rằng mấy năm qua, ngân lượng do triều đình gửi tới Ngự Phủ huyện dùng để cứu tế bá tánh vô duyên vô cớ biến mất. Bá tánh Ngự Phủ huyện oán than đầy trời, trẫm cũng hoang mang không kém. Ngân lượng những năm vừa rồi sao lại biến mất không có dấu vết? Nếu như bị quan gia biển thủ, thật ra vẫn có thể điều tra. Nhưng ngân lượng cứu tế đều trực tiếp được vận chuyển tới Ngự Phủ, không có cơ hội cho quan viên các nơi tham lam bỏ túi. Vì vậy việc này, thực sự có chút kỳ lạ. Những người được phái đi điều tra, đều không mang lại kết quả nào."
Kỳ Trinh Đế vô cớ đề cập đến điều này tất nhiên là có nguyên nhân, đặc biệt là đề cập ngay trước mặt Cảnh Dung và Cảnh Diệc.