Nàng không hiểu!
Mấy thứ này, đều là khi nàng thu thập tài liệu về khảo cổ học, nhân tiện cũng lượm lặt được mấy quyển sách viết về phật, sau khi nàng ngó qua vài lần thì ghi nhớ chúng.
Kỷ Vân Thư nói: "Có những người dùng cả đời cố gắng hiểu Phật, nhưng đến khi chết đi cũng không thể hiểu được chân lý của Phật. Đức Phật ở trong lòng họ, bất quá chỉ là những lời dùng để tự an ủi bản thân mà thôi."
"......" Khổng phu nhân vẫn im lặng.
"Tại hạ chỉ muốn hỏi phu nhân một câu, điều gì khiến phu nhân đặt niềm tin vào Phật?"
Ồ!
Chưa từng có người nào hỏi Khổng phu nhân về vấn đề này, trên khuôn mặt trang nhã của bà ấy hiện lên một sự kinh ngạc cùng với một chút mất mát.
Thật lâu sau đó ——
Khổng phu nhân đáp lại: "Phật, chỉ là Phật, nhưng nếu không có Phật, ta cũng không biết bản thân mình là ai."
"Ngài vẫn là một vị mẫu thân."
Dường như một lời của nàng đã thức tỉnh người đang ở trong mộng. Sắc mặt của Khổng phu nhân biến đổi, bà ấy chống người ngồi dậy.
Kỷ Vân Thư cũng nhân tiện đỡ bà ấy và cùng đứng lên.
Khi đứng dậy, Khổng phu nhân có vẻ có chút khó khăn, nhưng vẫn không hề rời bỏ hạt Phật châu trong tay. Khổng phu nhân đi tới trước cửa sổ, vươn tay đẩy một cánh cửa sổ ra.
Làn gió ấm áp thổi vào, phân tán một chút mùi nến hương nồng đậm.
Một vài cánh hoa đào xuất hiện, sà xuống bệ cửa sổ.
Nhìn những cánh hoa đào đang nhảy múa trong viện từ xa, Khổng phu nhân bỗng nhiên rơi nước mắt.
Bà ấy nói với giọng thê lương: "Ngu nhi vẫn luôn ở bên cạnh ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng đi ngược lại mong muốn của ta. Nó rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện. Nó là một cô nương tốt, nữ nhi ngoan. Ta còn nhớ rõ mười mấy năm trước, ta bị bệnh nặng, nó đã ở bên cạnh ta suốt ngày. Mỗi ngày, dáng người nho nhỏ của nó luôn cuộn tròn ở nơi mép giường, từng đêm từng đêm túc trực bên ta. Lúc ấy, nó mới bảy tuổi."
Trong khi nói, đôi môi Khổng phu nhân cong lên thành một nụ cười hiếm thấy.
Nhưng lại mang theo một chút mất mát.
Kỷ Vân Thư lẳng lặng lắng nghe, sau đó đi tới bên cạnh bắt ấy, nhìn theo ánh mắt bà ấy ra bên ngoài.
Những cánh hoa đào cực kỳ diễm lệ, đâm vào trong mắt, cực kỳ đỏ tươi.
Nàng nói: "Khi Khổng cô nương chết, nàng ấy không nhắc tới ngài, nhưng ta tin rằng, người mà trong lòng nàng ấy không thể bỏ xuống được, đó là ngài."
"......"
"Ngài tin phật, vì vậy nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do duyên nghiệp, cũng tự cố gắng thuyết phục bản thân, cho rằng Khổng Ngu được phong thành công chúa là do ý trời, bị gả tới Khúc Khương cũng do ý trời, thậm chí gả cho Thái Tử cũng là do ý trời. Ngay cả khi ngài như vậy, nàng ấy cũng chưa từng oán hận ngài."
Hốc mắt Khổng phu nhân bắt đầu ướt át, đôi tay nắm chặt chiếc vòng Phật châu.
Thật lâu sau ——
Bà ấy cuối cùng cũng rơi nước mắt và nhanh chóng lau đi bằng ống tay áo.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Khổng phu nhân trầm giọng nói, "Đa tạ tiên sinh đã nói những lời này với ta, ta nghĩ, ta có thể hiểu được. "
"Những điều ta đã nói, không phải muốn khiến cho Khổng phu nhân ngài áy náy. Ta chỉ hy vọng ngài có thể hiểu, kết quả lần này, chính là do bản thân Khổng cô nương lựa chọn, giống như đạo lý khi ngài lựa chọn tin tưởng vào Phật."
Khổng phu nhân gật đầu.
Sau đó bà ấy hỏi: "Hôm nay tiên sinh tới đây, là vì di nguyện của Ngu nhi? Xin ngài hãy nói với ta đi."
"Khổng cô nương nói, nàng ấy hy vọng Quyên nhi cô nương có thể rời khỏi hoàng cung."
"Quyên nhi?"
"Vâng." Nàng gật đầu: "Quyên nhi cô nương đã cùng tiến cung với Khổng cô nương, mang thân phận là cung nữ, cả đời đều không được ra khỏi cung. Vì vậy cần phải có phu nhân tiến cung yêu cầu nàng ấy ra ngoài. Ta tin rằng Hoàng thượng sẽ đồng ý."
"Được, ta sẽ làm được."
"Đợi sau khi Quyên nhi ra khỏi cung, phu nhân hãy mang theo nàng ấy rời khỏi kinh thành. Thanh Sơn Cư, thật ra là một nơi rất tốt để sống."
Khổng Ngu đã chết, Khổng phu nhân không cần tiếp tục ở lại kinh thành. Ngược lại, rời xa khỏi kinh thành thật ra là chuyện tốt.
Hai người không còn chuyện gì khác để nói.
Kỷ Vân Thư chắp tay từ biệt, khi nàng rời đi còn nói một câu: "Người chung quy vẫn là người, Phật chung quy vẫn là Phật. Nếu người không thể trở thành Phật, Phật cũng không thể trở thành người."
Sau khi nói xong, Kỷ Vân Thư lập tức rời đi.
Ngay sau khi nàng rời đi, Khổng phu nhân vặn chuỗi hạt Phật châu trong tay.
Tí tách ——
Chuỗi hạt Phật châu đã đi theo bà ấy hơn mười năm qua, cuối cùng đứt gãy.
Toàn bộ 99 viên hạt châu toàn đều rơi xuống mặt sàn, vương vãi khắp sàn nhà, rong ruổi tán loạn khắp nơi giống như những con ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Kỷ Vân Thư về tới trong viện, gọi Vệ Dịch một tiếng. Vệ Dịch đang hái hoa đào, vui vẻ chạy ra từ trong rừng đào nhỏ, đưa hoa đào tới trước mặt nàng.
"Cho nàng!"
Hắn tươi cười hơn hở như một đứa trẻ con.
Kỷ Vân Thư nhận lấy hoa đào từ trong tay hắn, vươn tay xoa xoa đầu hắn.
"Chúng ta quay về đi."
"Ừ!"
......
Hoàng cung!
Thái tử vừa chết, hoàng cung bị vây quanh bởi văn võ bá quan, toàn bộ đều đứng ở bên ngoài Phụ Dương điện.
Nội điện, Cảnh Diệc, Cảnh Dung và Cảnh Hoa cũng đứng thành một hàng.
Cánh cửa gỗ khắc hoa trước mặt đóng chặt, không ai dám tiến lên gõ, cũng không ai dám đẩy cửa đi vào bên trong.
Tất cả mọi người đã đứng ở đây một ngày một đêm!
Ngoại trừ một ý chỉ được truyền ra khỏi cánh cửa kia, hạ lệnh không cho phép tuyên truyền chuyện Thái tử tạo phản ra ngoài, ấn định thời gian hạ táng Thái tử, không còn có động tĩnh nào xảy ra.
Cảnh Dung lạnh mặt, ánh mắt sớm đã mất đi tiêu cự, nhìn hắn giống như có chút mệt mỏi.
Cảnh Diệc bên cạnh dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng hắn một cái.
Sau đó Cảnh Diệc nhỏ giọng hỏi: "Khổng cô nương thật đáng thương, vốn nghĩ rằng nàng ấy được phong thành công chúa và gả tới Khúc Khương, trở thành Vương phi, nhưng cuối cùng lại gả cho Cảnh Hoa, chưa qua mấy canh giờ đã trở thành quả phụ. Không ngờ, sau đó nàng ấy lại tự sát giống như Thái tử. Tạo hoá thật là trêu ngươi!"
Giọng nói của hắn ta rất âm dương quái khí!
"Trong lòng ngươi, không buồn chút nào hay sao?" Cảnh Diệc hỏi.
Cảnh Dung vẫn không để ý đến hắn ta, cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào ở trong ánh mắt.
Nhìn hắn như vậy, Cảnh Diệc cong môi, ngẩng đầu cao hơn một chút, sau đó híp mắt lại thì thầm: "Ngươi nói xem, bây giờ Thái tử chết rồi, vị trí Thái tử, sẽ rơi vào tay ai?"
Hắn ta cười cực kỳ gian trá.
Sau một lúc lâu, Cảnh Dung ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng nói: "Cả đời này của ngươi, chỉ có thể làm Vương gia."
Ồ!
Đối với một câu nói bất ngờ này của hắn, Cảnh Diệc có chút giật mình?
Hắn ta cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ta không phải là ngươi, cả đời chỉ muốn làm Tiêu Dao Vương."
Cảnh Dung vẫn lạnh mặt, ngưng tụ một luồng ánh mắt băng giá, gần như ngay lập tức bắn ra từ ánh mắt hắn. May mắn thay, tất cả sát khí đều bị hắn tụ lại ở trong nắm tay nắm chặt.
Hắn thờ ơ nói: "Đôi khi, con người sẽ thay đổi, khi ngươi càng không muốn thứ gì đó, nó sẽ càng khiến ngươi muốn nó. Lúc này, tình cảnh của ta chính là như thế."
Những lời này, Cảnh Diệc hiểu!
Cảnh Hiền bên cạnh cũng hiểu.
Ngay khi Cảnh Diệc đang định mở miệng nói tiếp, cánh cửa trước mặt mở ra.
Trương Toàn khom người đi ra: "Hoàng thượng có lệnh, mọi người có thể thối lui."
Nói xong, Trương Toàn lại cúi người đi vào, cánh cửa lại được đóng lại.
Các văn võ triều thần đã đứng một ngày một đêm, cả người gần như không thể chịu đựng được nữa. Khi ý chỉ vừa được ban ra, tất cả đều lần lượt giải tán, quay trở về đi ngủ.
Cảnh Hiền cũng đạt tới giới hạn của mình, quay lại Đồng Nhân Điện với sự giúp đỡ của thái giám.
Cảnh Dung vừa ra khỏi cung, lập tức lên xe ngựa.
"Vương gia, quay về phủ hay là đi tới Trúc Khê Viên?" Lang Bạc chờ ở bên ngoài lên tiếng hỏi.
"Dụ Hoa Các!" Cảnh Dung lạnh giọng.
Nhưng Lang Bạc lại có tâm nhắc nhở một câu: "Vương gia có muốn đi gặp Kỷ tiên sinh hay không?"
Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Bổn vương nói, đi tới Dụ Hoa Các."