Lại nghe nói rằng mình sẽ bị biến thành thức ăn cho cá, Vệ Dịch sợ tới mức ngẩn ra!
Sau đó, lui lại mấy bước, điên cuồng lắc đầu: "Đừng, đừng biến ta thành thức ăn cho cá, thịt ta không thể ăn."
Kỷ Vân Thư bước một bước lại gần về phía hắn, thần sắc nghiêm túc, tiếp tục hù dọa hắn.
"Nương tử của ngươi không chỉ sẽ ném ngươi vào ao cho cá ăn, còn sẽ nhốt ngươi vào trong phòng tối, bên trong đầy rắn côn trùng chuột kiến, chúng sẽ lẻn đến trên người của ngươi, chui vào trong quần áo ngươi, và sẽ cắn ngón tay ngươi."
Sau khi những lời này được thốt ra, Vệ Dịch lập tức ôm đầu và ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng la lớn: "Ta không muốn bị nhốt vào trong phòng tối, ta không thích rắn côn trùng chuột kiến, đừng nhốt ta vào trong đó"
Kỷ Vân Thư không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục.
"Vệ Dịch, nếu ngươi không muốn bị ném vào ao nuôi cá, không muốn bị nhốt vào trong phòng tối, như vậy, ngươi phải nói với nương ngươi, ngươi không muốn cưới vợ."
Vệ Dịch lúc này mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu đen nhuộm đầy nghi ngờ.
"Không cưới vợ thì ta sẽ không bị ném vào ao nuôi cá?"
"Đúng."
"Vậy ta sẽ không cưới vợ, không cưới vợ."
Vệ Dịch đứng dậy, nói liên tiếp.
Diệu kế của Kỷ Vân Thư xem như có hiệu quả!
Tuy nhiên, dùng phương pháp như vậy để hù dọa hắn, trong lòng nàng vẫn có chút ngại ngùng, sửa lại biểu tình nghiêm túc vừa rồi, một lần nữa lộ ra tươi cười của đại tỷ tỷ.
"Nương ngươi hiện tại đang ở tiền sảnh phía trước, nếu bây giờ ngươi không đi nói, sẽ quá trễ."
Không biết, còn tưởng rằng Kỷ Vân Thư có nhân cách phân liệt! (Hội chứng đa nhân cách)
Một người giống như trong khoảnh khắc đã khoác lên một tấm da sói, một lúc khác lại dịu dàng như nước, đến nỗi khiến cho người khác nóng lên.
Vệ Dịch gật đầu mà không suy nghĩ nhiều, luống cuống một chút, lúc này mới cất bước đi về tiền sảnh phía trước.
Nương tử sẽ đem mình nuôi cá, không thể được, không thể được!
Sau lưng, Kỷ Vân Thư không nhịn được che miệng cười.
Vệ Dịch này, trêu đùa hắn thật đúng là rất buồn cười!
"Thật sự là một ngốc tử, như vậy mà cũng tin."
Một giọng nói sắc bén đột nhiên truyền tới từ sau lưng.
Kỷ Vân Thư xoay người thì nhìn thấy Kỷ Mộ Thanh mang đôi giày gấm thêu hoa, chim phượng vần mây, tản bộ đi tới.
"Kỷ Vân Thư, ngốc tử kia dù sao cũng là tướng công tương lai của ngươi, ngươi cho rằng ngươi hù dọa hắn như vậy, sẽ không cần phải gả cho hắn hay sao?"
"Tỷ tỷ không phải ở trong tiền sảnh hay sao? Vì sao lại đột nhiên chạy tới nơi này? Còn nhàn hạ thoải mái nghe lén người khác nói chuyện." Kỷ Vân Thư giọng điệu bình thản.
"Ta không phải nghe lén." Kỷ Mộ Thanh nâng cằm lên, cười lạnh một tiếng: "Ta là đường hoàng mà nghe được."
Kỷ Vân Thư xuyên qua đến nơi đây, người bội phục nhất, không phải là anh hùng vĩ nhân, càng không phải là danh nhân thiên cổ.
Mà là người có chứng tự đại nghiêm trọng, Kỷ Mộ Thanh!
"Tỷ tỷ nếu như đã nghe được, nếu muốn đi nói cho cha, muội muội cũng sẽ không ngăn cản." Kỷ Vân Thư nói.
Tựa hồ chọc trúng tính toán của Kỷ Mộ Thanh, nàng ta có chút tức giận: "Ngươi thật sự không sợ ta sẽ nói cho cha? Nếu như để cha biết ngươi đã khuyến khích ngốc tử kia từ hôn, cha không thể không đánh chết ngươi."
"Muội muội da dày thịt béo, có thể chịu được mấy roi."
"Ngươi quả thực...." Kỷ Mộ Thanh tức giận đến nỗi vung ống tay áo, sự đoan trang giả tạo trên mặt cũng bắt đầu sụp đổ, tức giận nói: "Tam đệ nói không sai, loại con hoang giống như ngươi, chỉ xứng đáng bị ngốc tử đạp hư."
Bỗng chốc, sắc mặt Kỷ Vân Thư trầm xuống.
"Lời tỷ tỷ nói, luôn giống như súng máy quét loạn xạ, họa là từ miệng mà ra, bốn chữ này, tỷ tỷ chắc là hiểu rõ."
Súng máy? Đó là vật gì?
Kỷ Mộ Thanh không có thời gian cân nhắc điều này, lập tức tức giận.
"Ngươi là vật gì? Ta là trưởng nữ Kỷ gia, ta muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, mà ngươi chỉ là một đứa con hoang do một bà mẹ phong trần sinh ra, cũng xứng đáng giáo huấn ta?"
Ngay lập tức, Kỷ Vân Thư duỗi tay lên và nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng ta, hai mắt cháy lên như thời tiết tháng tám, mũi nhọn như châm, hung hăng đâm về phía Kỷ Mộ Thanh.
Kỷ Mộ Thanh sợ tới mức bắt đầu run lên!
"Ngươi muốn làm gì?"
"Những gì ngươi từng nói với ta trong quá khứ ta không quan tâm, đoạt đồ vật của ta, ta cũng sẽ quên nó. Nhưng nếu như ngươi dám nói về nương ta, ta sẽ không bỏ qua. Nếu còn xảy ra lần nữa, muội muội không thể cam đoan bàn tay này của tỷ tỷ còn có thể đánh đàn vẽ tranh hay không!"
Nếu một con hổ không thể hiện được sức mạnh của nó, ngươi sẽ nghĩ nó là một con mèo bị bệnh*!
*Note: Nguyên văn: 老虎不发威,你当老子是病猫啊!: If a tiger doesn"t show its might, you will think it"s a sick cat! {Dịch: Emily Ton}
"Ách"
Đây là lần đầu tiên Kỷ Mộ Thanh nhìn thấy Kỷ Vân Thư tức giận như thế, đáy lòng suy yếu, yết hầu tắc nghẽn, cũng không nói ra được lời nào.
Nhìn thấy đáy mắt thất thố của Kỷ Mộ Thanh, lực trên tay của Kỷ Vân Thư lúc này mới dần dần dịu bớt.
Nàng tiếp tục nói: "Muội muội dù sao cũng là mệnh tiện, kém xa với tỷ tỷ tôn quý, nhưng không ngại kéo theo tỷ tỷ cùng nhau đi Diêm Vương điện một chuyến."
Đây là muốn cùng nhau chết!
Kỷ Mộ Thanh lúc này mới thật sự sợ, dùng sức vặn vẹo cổ tay muốn tránh thoát trói buộc của Kỷ Vân Thư, nhưng sức lực yếu như vậy nên không thể lay chuyển.
Cho đến khi Kỷ Vân Thư ném tay nàng ta ra.
"Kỷ Vân Thư, ngươi thật to gan, ngươi cũng dám đối xử với ta như vậy? Ta chính là thái tử phi."
Kỷ Mộ Thanh ôm tay thét lớn, nhưng hai chân vẫn rất thức thời dịch về phía sau, sợ Kỷ Vân Thư sẽ lại nắm lấy tay nàng ta.
"Vậy thì chờ khi tỷ tỷ lên làm thái tử phi, lại đến đây luận về tội danh muội muội."
Dứt lời, Kỷ Vân Thư quăng một ánh mắt lạnh lùng về phía nàng ta, xoay người, rời đi.
Chỉ còn lại Kỷ Mộ Thanh dậm chân tại chỗ, không thể nghi ngờ là nàng ta đã bị đánh một cái bạt tai, mất hết mặt mũi!
Trong khi đó, ở trên một hành lang gấp khúc cách đó không xa, một đôi mắt đáng yêu như hoa đào mùa xuân đã thu hết toàn bộ một màn kia vào trong đáy mắt.
Đó là một nữ tử khoác trên mình một chiếc khăn lụa màu cam, búi tóc Lưu Vân, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp tựa như ánh mắt của nàng.
Nếu nhìn kỹ, có thể phân biệt ngay giữa trán nữ tử có một nốt ruồi đỏ, giống như Đại Ngọc*, một vẻ đẹp với vẻ ngoài ốm yếu.
(*Đại Ngọc: nhân vật nữ trong truyện Hồng Lâu Mộng)
Tuy nhiên, đó là một con ma ốm!
Nghe đồn rằng, Kỷ phủ có một vị mỹ nhân đẹp như thiên tiên, sinh ra với một màu đỏ đẹp, giống như hoa dâm bụt nổi trên mặt nước, thanh tú động lòng người, chỉ cần một ánh mắt, đều giống như linh hồn Bao Tự, Ly Cơ*.
(*Giải thích: Bao Tự là vương hậu thứ hai của Chu U vương, là nữ nhân đẹp nhất trong triều đại Tây Chu; Ly Cơ là một phi tần của Tấn Hiến công thời Xuân Thu, là nguyên nhân dẫn đến cuộc tranh giành ngôi vị quân chủ nước Tấn sau khi Hiến công qua đời, được gọi là Ly Cơ chi loạn (骊姬之乱))
Người này, đúng là Nhị tiểu thư Kỷ phủ, Kỷ Uyển Hân (纪婉欣).
Nàng nắm chặt khăn tay màu trắng trong tay, che khuất môi mỏng nhợt nhạt, ho nhẹ.
Nha đầu bên cạnh lo lắng nói: "Tiểu thư, không việc gì chứ?."
"Cả ngày chỉ ở trong phòng, thân mình đều có chút mệt mỏi, cũng không hề biết đến, bên ngoài tuyết đã rơi xuống một tầng thật dày." Kỷ Uyển Hân thở dài.
"Thân thể tiểu thư ốm yếu, hay là vẫn nên đi về trước đi. Nô tỳ lo lắng"
"Không sao."
Trong khi nói chuyện, Kỷ Uyển Hân nhìn Kỷ Mộ Thanh nơi xa, đại tỷ ngạo mạn kia của nàng, bởi vì trong lòng tức giận, đang dùng chân đấm đá vào trong tuyết.
"Tỷ tỷ hôm nay đã ăn mệt với Vân Thư, chắc là sẽ không bỏ qua, Vân Thư thật là đáng thương." Kỷ Uyển Hân vốn có khuôn mặt ấm áp và yếu đuối, giờ phút này lại mang theo thương tiếc đối với Kỷ Vân Thư, ngược lại khiến nó hiện lên vẻ đẹp bệnh hoạn.
Toàn bộ Kỷ phủ, có lẽ cũng chỉ có Kỷ Uyển Hân đối đãi tốt nhất với Kỷ Vân Thư.
Nha đầu cũng nhìn liếc mắt nhìn Kỷ Mộ Thanh một cái, hừ một tiếng: "Đại tiểu thư ỷ mình là đích nữ, từ trước đến nay đều thích khi dễ người, vừa rồi xứng đáng bị Tam tiểu thư giáo huấn."
Khóe miệng Kỷ Uyển Hân nổi lên một nụ cười đầy thâm ý, thở hổn hển, nói.
"Ngay cả một con mèo dễ thương, sau một thời gian dài, cũng sẽ mọc ra móng vuốt!"