Tìm Phan Sùng?
Thị vệ nói: "Đại hoàng tử, ngài vẫn nên đợi ở Đông Cung. Hoàng thượng đã hạ lệnh, không cho phép ngài ra khỏi Đông Cung, cũng không cho phép người nào tiến vào Đông Cung."
Gọi hắn là Đại hoàng tử chẳng có gì lạ, nếu như phong hiệu Thái tử đã bị tước đoạt, trước khi hắn được phong là Thái tử cũng không được phong Vương, tất nhiên chỉ có thể dựa theo ngôi vị mà gọi một tiếng "Đại hoàng tử".
Danh hiệu này, đã mười mấy năm rồi Cảnh Hoa chưa từng nghe thấy.
Hắn nói: "Ta là Thái tử, phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy, các ngươi hãy tìm Phan tiên sinh tới đây. Nhanh, nhanh lên!"
Hai tên thị vệ nhìn thoáng qua nhau, thái độ chắc nịch.
"Mệnh lệnh của Hoàng thượng không thể kháng!"
Nói xong, bọn họ lập tức đẩy Thái tử vào trong, nhanh chóng kéo cửa, sau đó khoá lại.
Một thời hô mưa gọi gió, hiện tại đã bị giam lỏng.
Hắn lùi về phía sau vài bước nên bị va vào chiếc cột, sau lưng tê rần, hai chân mềm nhũn.
Hắn ngồi bệt xuống mặt đất!
Lúc này, hắn thật sự hoàn toàn ngây người......
Giống như người uống say.
Toàn bộ hoàng cung cũng bị một trận bão quét qua!
Kỳ Trinh Đế tức giận đến nỗi bệnh nặng, suýt nữa đã thật sự băng hà.
Đông Cung vốn là một mảnh lễ hội tưng bừng, ngay trong thời gian một chén trà nhỏ khi tin tức truyền ra từ Phụ Dương điện, toàn bộ tàn dư thế lực của thái tử ở Đông Cung đều bị xoá sổ, tất cả đều bị treo cổ, không một ai sống sót.
Ngoại trừ mấy tên thái giám và cung nữ ở Đông Cung, bất cứ người nào có tham gia vào chuyện này đều đã chết.
Trong hôn phòng!
Khổng Ngu nghe thấy một loạt tiếng náo động bên ngoài, nghe thấy tiếng gươm đao, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng quát tháo, cùng với tiếng máu tươi chảy khắp cung đình......
Nàng cúi đầu, tầm mắt vẫn luôn bình tĩnh. Phía trên chiếc khăn voan đỏ có thêu một đôi uyên ương ở trên mặt nước sinh động như thật. Bởi vì cửa sổ không đóng, một cơn gió lạnh tràn vào, nhẹ nhàng thổi tung tấm khăn voan đỏ ở trên đầu nàng.
Cho đến khi ——
Chiếc khăn voan đỏ bị gió thổi rơi xuống sàn!
Nàng nhìn chiếc khăn voan màu đỏ ở trên mặt sàn, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Lúc này, có người nôn nóng đẩy cửa tiến vào, kèm theo tiếng la hét: "Công chúa, không hay!"
Nàng ngước mắt nhìn qua, đó chính là nha đầu Quyên Nhi vẫn luôn đi theo bên người.
Quyên Nhi lau nước mắt, trực tiếp bổ nhào tới bên chân nàng, mặt đây nước mắt, nôn nóng nói: "Thái tử tạo phản, vây cung bức vị, Hoàng thượng đã hạ lệnh, tất cả những người có liên quan đều bị tử tội. Thái tử cũng bị giam lỏng ở Đông Cung."
Trong giọng nói còn mang theo một chút đồng tình và tiếc hận cho Thái tử cùng với Khổng Ngu.
Sau khi nghe những lời nói này, Khổng Ngu lại cực kỳ bình tĩnh!
Nàng chỉ hỏi một câu: "Sự tình phát sinh từ khi nào?"
"Đó là một canh giờ trước."
"Người cứu giá là ai?"
"Diệc Vương."
"Vậy, Thái tử ngoài việc vây cung bức vị, còn làm gì nữa?"
"Vụ cháy ở Thừa Khánh Điện, cũng do Thái tử gây ra."
Một hỏi một đáp!
Khi nghe được câu trả lời cuối cùng, trái tim của Khổng Ngu rốt cuộc cũng bình yên lại.
Nếu cái vung này có thể úp trên lưng Thái tử, vậy thì Cảnh Dung có thể an toàn rời khỏi nhà giam.
Nàng hỏi tiếp.
"Hoàng thượng hiện tại thế nào?"
Quyên Nhi trả lời: "Nghe nói Hoàng thượng bị ngất xỉu, thái y đã vội vàng qua đó."
Trong khi nói, nha đầu còn bắt đầu khóc nức nở.
Khổng Ngu nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ bé của Quyên Nhi.
Nàng cười cười: "Quyên Nhi đáng thương, từ nhỏ ngươi đã đi theo bên người ta, nếu sớm biết được sẽ có ngày hôm nay, lúc trước ta không nên mang ngươi tiến cung. Không, lúc ấy khi ở Thanh Sơn Cư, ta không nên mang ngươi trở lại kinh thành, ngươi sẽ không mắc kẹt ở kinh thành, cũng không bị mắc kẹt ở trong cung vĩnh viễn. Ta thực sự xin lỗi ngươi."
Quyên Nhi lau nước mắt, dùng sức lắc đầu!
"Từ nhỏ có thể đi theo bên người công chúa là phúc khí của Quyên Nhi, cho dù phát sinh bất luận sự tình gì, Quyên Nhi cũng sẽ không rời khỏi công chúa, sẽ vẫn luôn bên cạnh người."
"Đồ ngốc, sao ngươi có thể nghĩ như thế được chứ? Nếu như có thể ra khỏi cung, ngươi hãy ra khỏi cung đi thôi. Hoàng cung này, căn bản là không phải là nơi ngươi nên sống."
"Công chúa......"
"Nghe lời, ngươi hãy rời khỏi hoàng cung. Ta cũng sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài."
Cho dù Quyên Nhi liều mạng lắc đầu, nhưng trong thâm tâm Khổng Ngu cũng đã xác định.
Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy rời khỏi giường. Một chiếc áo choàng màu đỏ, phản chiếu dưới ánh nến màu đỏ, cực kỳ đẹp.
Nàng đi đến phía trước cửa sổ, duỗi tay đóng lại cánh cửa đang được mở toang, sau đó bước ra bên ngoài, nhìn khung cảnh hỗn độn trong sân, ánh mắt nàng trước sau vẫn luôn bình tĩnh như nước.
Bên ngoài, trời cũng bắt đầu mưa......
Từng giọt mưa phùn rơi xuống, dừng ở trên bờ vai, trên mặt khiến nàng có cảm giác lành lạnh.
Khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên, mang theo một nụ cười thấm người, trong lơ đãng lại khiến người nhìn không thấu, không thể hiểu được.
Trong ống tay áo màu đỏ lộng lẫy, những ngón tay tinh tế thon dài chậm rãi cuộn lại, nắm chặt thành nắm đấm.
Tại thời điểm này, nàng đã sẵn sàng.
Nàng quyết định thực hiện một kế hoạch mà nàng đã chuẩn bị trước khi gả đến Đông Cung.
........
Đêm càng khuya càng lạnh!
Toàn bộ bầu trời đều là màu đêm đen tối, cực kỳ quỷ quyệt.
Trong Trúc Khê Viên.
Kỷ Vân Thư ở trong Trúc Khê Viên, tâm trí nàng vẫn luôn văng vẳng những lời nói của Cảnh Dung.
"Đó không chỉ là sự lựa chọn của Thái tử mà cũng là sự lựa chọn của nàng!"
Những lời nói này, kể từ khi nàng rời khỏi cung cho đến bây giờ, vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai nàng, lượn lờ không tan.
Nàng biết bản thân mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Nhưng, chỉ cần có thể cứu được Cảnh Dung ra, nàng đều nguyện ý.
Nàng thở dài một hơi, nhìn về phía hoàng cung, trong lòng hoang mang rối loạn......
Thời Tử Câm hỏi nàng: "Vì sao không nói với Vương gia?"
Nàng lắc đầu, cười cười.
"Không thể nói!"
"Vì sao? Nếu ngươi nói, Vương gia sẽ hiểu."
"Vậy ngươi có thể hiểu sao?" Kỷ Vân Thư hỏi lại Thời Tử Câm.
Thời Tử Câm sửng sốt, không thể trả lời.
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Ta không thể nói với hắn. Bởi vì, hắn biết ta có thể lựa chọn tìm kiếm bằng chứng, chứng minh được đó là tội của Lý lão tướng quân. Ta có thể phá được vụ án này, nhưng ta không thể! Vì tiểu thế tử kia, vì mười vạn đại quân, ta không thể làm như vậy. Hơn nữa, chúng ta thực sự không có chứng cứ, ngoài trừ đưa ra giao dịch với Diệc Vương, ta không có lựa chọn nào khác"
Nàng cảm thấy bất lực!
Tại nhà giam của Đại Lý Tự, Cảnh Dung đã rời khỏi hoàng cung và quay lại nơi này.
Ngay khoảnh khắc hắn quay trở lại, hắn vẫn luôn ngồi ở trên chiếu, rũ đầu xuống, nắm chặt hai tay, ánh mắt hoảng hốt, không có sự tập trung.
Hắn giống như thất hồn lạc phách, như thể chỉ cần chạm một chút cũng có thể đẩy hắn bay xa.
Cũng chính bởi vì như vậy, hắn có vẻ yên tĩnh lạ thường!
Sự yên tĩnh của hắn khiến người không thể nhìn ra được bất kỳ sự khác biệt nhỏ nhất.
Khiến người cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Mắt sắc đen như mực của hắn, cũng được mở to.
Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ tranh đấu, nhưng hiện tại, hắn đã sai rồi. Bản thân hắn càng muốn trốn tránh, hắn càng trốn không được......
Mặc dù Kỳ Trinh Đế tức giận đến nỗi hộc máu, nhưng cũng may thân thể không có gì trở ngại, thái y đều thay phiên nhau trông coi, không dám rời đi.
Cảnh Diệc cũng theo dõi trắng đêm, không chịu rời đi nửa bước, cho đến khi bình minh ló dạng, Kỳ Trinh Đế cuối cũng cũng tỉnh lại.
Ông gọi tên "Cảnh Diệc", bảo hắn tới trước mặt mình.
"Phụ hoàng, người hãy nói đi, có nhi thần ở đây."
Cảnh Diệc cực kỳ lo lắng.
Kỳ Trinh Đế nheo mắt, giật giật đôi môi, cố gắng nói ra mấy lời.
"Thả Cảnh Dung ra."
Hoá ra lúc này, lão già ngươi vẫn còn nhớ thương tới Cảnh Dung!
Xem ra ngươi vẫn là một người phụ thân.
Cảnh Diệc tuân lệnh: "Vâng, nhi thần đã hiểu."
Lúc này, Kỳ Trinh Đế mới khép mắt lại.