*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau!
Kỷ Vân Thư ra khỏi Trúc Khê Viên, nàng vốn định đi một chuyến tới Dụ Hoa các, nhưng mới đi được nửa đường nàng lại đột nhiên chuyển hướng, đi về phía Dung Vương phủ.
Khi nàng vừa bước vào, người trong phủ liền nói Cảnh Dung đang ở hậu viện.
Ai ai ai, ai nói ta tới đây tìm hắn?
Nhưng ——
Nàng vẫn không có tiền đồ đi về phía hậu viện.
Khi nàng vừa tới hậu viện, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng ở dưới hành lang dài, duỗi tay đùa nghịch một chiếc đèn treo ở trước mặt.
Bộ dáng của hắn, thật sự rất thanh nhàn!
Kỷ Vân Thư vừa định đi tới, bỗng nàng nhìn thấy Lộ Giang đã đi tới trước, vì vậy nàng đơn giản dừng lại tại chỗ.
Nàng nghe thấy Lộ Giang bẩm báo với Cảnh Dung: "Vương gia, thọ lễ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ vài hôm nữa đưa tới hoàng cung."
"Có bị hỏng hay không?"
"Thọ lễ của Hoàng thượng, tất nhiên đều rất cẩn thận."
"Vậy thì tốt, lúc dọn dọn nâng nâng, đừng khiến chúng bị hư hỏng. Nếu như bị phụ hoàng trách tội, chúng ta sẽ phải trả giá không nhẹ."
Lộ Giang gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu."
Kỷ Vân Thư buồn bực, rốt cuộc là lễ vật gì, sao còn muốn dọn dọn nâng nâng? Nó có thể lớn tới mức nào?
Nói là muốn cao điệu một chút, nhưng không cần phải lớn quá như vậy đúng không?
Lúc này, nàng lại nghe Lộ Giang nói một tiếng.
"Vương gia, mấy ngày nay Lý lão tướng quân vẫn ở trong phủ chưa từng đi ra ngoài, không gặp ai, cũng không có gì bất thường."
Lý lão tướng quân?
Kỷ Vân Thư dựng lỗ tai lên, sau đó ẩn qua một bên, muốn tiếp tục lắng nghe một chút.
Chỉ thấy Cảnh Dung lấy chiếc đèn ở trên hành lang xuống, vừa điên cuồng quay trái quay phải nhìn nhìn, vừa không chút để ý nói: "Sau đó thì sao?"
Lộ Giang tiếp tục nói: "Mặc dù bên Lý lão tướng quân không tra được gì, nhưng, con của lão là Lý Cương bên kia......"
"Tiếp tục nói đi."
"Trong khoảng thời gian này, Lý Cương nhiều lần đi tới Thủy Thành, bí mật liên lạc với một cửa hàng chuyên bán đèn lồng của ông chủ họ Trương. Năm nay, yến tiệc đại thọ Hoàng thượng sẽ phải dùng một lượng lớn đèn lồng, ngày hôm qua vừa mới vận chuyển vào kinh. Trùng hợp chính là, những chiếc đèn lồng đó đều là được vận chuyển từ Thủy Thành tới, càng trùng hợp hơn chính là, toàn bộ những đèn lồng đó, đều được xuất ra từ trong tiệm họ Trương."
Cảnh Dung nhíu mày chặt hơn.
Ngón tay hắn nắm trên chiếc đèn lồng, vô tình chọc thủng bìa giấy, tạo thành một cái lỗ trên đó.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt đèn lồng qua một bên.
Hắn bắt chéo hai tay sau lưng, bắt đầu tinh tế phân tích: "Nếu nói như vậy, Lý Cương thật sự đang âm thầm giúp lão tử hắn làm việc, và việc này, có liên quan tới đại thọ của phụ hoàng. Vậy thì......"
Hắn hơi híp mắt lại!
Lộ Giang truy vấn: "Vương gia đang nghĩ tới điều gì?"
"Lý Cương sớm không tới Thuỷ Thành, muộn không tới Thuỷ Thành, cố tình trong khoảng thời gian này mới đi. Hơn nữa lại trùng hợp như vậy, chắc chắn là có liên quan tới những chiếc đèn lồng được đưa vào cung. Nếu bổn vương đoán không sai, những chiếc đèn lồng kia, khẳng định có vấn đề." Nói xong, hắn hỏi ngược lại Lộ Giang: "Lần này đại thọ của phụ hoàng, người phụ trách sự vụ chính của nội đình là ai?"
"Trương Bác!"
Trương Bác này, Cảnh Dung cũng từng giao tiếp qua, cũng là một người tốt. Hắn là quan chủ trì Tư Bộ, chức quan tứ phẩm, thích nghi với mọi hoàn cảnh. Năm trước, hắn cũng được phái ra trận giết được mãnh tướng của địch, sau này được triệu hồi về kinh thành, phụ trách mọi sự an nguy trong ngoài hoàng cung.
Cảnh Dung cân nhắc một hồi, nói lên suy nghĩ của mình: "Đại thọ của phụ hoàng chỉ còn vài ngày nữa, ngày mai sẽ bố trí đèn lồng, xem ra hôm nay bổn vương phải đi tìm Trương Bác một chuyến."
Lộ Giang không có ý kiến gì!
Một lúc lâu sau.
Cảnh Dung xua tay: "Ngươi đi trước đi."
"Vâng!"
Lộ Giang theo tiếng lui ra!
Ngay sau khi Lộ Giang rời đi, Cảnh Dung nhìn không khí lạnh trước mặt, gọi một tiếng: "Xuất hiện đi."
Kỷ Vân Thư đang trốn một bên run người một cái, nâng bước chân lên, chậm rãi đi ra.
Cảnh Dung nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nhưng mang theo hương vị thăm dò.
Hắn hỏi nàng một câu: "Đều nghe thấy hết?"
Nàng gật đầu!
"Việc này không liên quan tới nàng." Hắn nói thẳng.
Nàng trầm mặc!
Nàng đi tới bên cạnh Cảnh Dung, nâng cặp con ngươi đen như mực, nghiêm túc hỏi hắn: "Chàng thật sự cảm thấy mục đích của Lý lão tướng quân, có liên quan tới đại thọ Hoàng thượng?"
"Không biết, khả năng là vậy."
"Thật ra......" Kỷ Vân Thư muốn nói lại thôi, sau khi sắp xếp lại ngôn từ cẩn thận, lúc này nàng mới nói: "Ngày hôm qua thời điểm Tử Câm trở về, vừa lúc ở cửa thành đụng phải mấy chiếc xe ngựa vào kinh, trên người dính một ít mùi lưu huỳnh. Lúc ấy ta nghi ngờ chúng là pháo, nhưng là hiện tại ta nghĩ, có khả năng không phải."
Biểu cảm của nàng cũng trở nên ngưng trọng!
Cảnh Dung nghiêm túc hỏi: "Ý của nàng là? Mấy chiếc xe ngựa kia có khả năng chính đèn lồng được chuyển tới từ Thuỷ Thành?"
"Không sai!"
"Và trên những chiếc đèn lồng đó, có lưu huỳnh, cũng chính là...... thuốc nổ!" Cảnh Dung kết luận một chút, ngay bản thân mình cũng có chút kinh ngạc.
Kỷ Vân Thư dừng lại một lát, đáp lời: "Chỉ là suy đoán!"
Cho dù là suy đoán, nhưng Cảnh Dung tin tưởng nàng.
Sự nhạy cảm của nữ nhân này, hiển nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều.
Đặc biệt là cái mũi!
Hắn nói: "Đợi lát nữa, ta sẽ đi một chuyến tới tìm Trương Bác, đi xem những chiếc đèn lồng kia. Nếu như chúng thật sự có điều khác thường, lúc ấy sẽ làm theo kế hoạch."
"Kế hoạch nào?"
Cảnh Dung bình tĩnh lại: "Vậy thì phải xem thái độ của Lý lão tướng quân."
Hắn nói rất mơ hồ, Kỷ Vân Thư cũng không hiểu.
Nàng đang định mở miệng nói tiếp gì đó, Cảnh Dung đã ngắt lời nàng: "Chuyện này, hãy để ta làm, nàng không cần nhúng tay."
Đây không phải là đang thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Kỷ Vân Thư cũng ngoan ngoãn gật đầu!
Nhưng một lát sau, Cảnh Dung lại khó hiểu nhìn nàng, hỏi: "Nàng vừa mới nói Tử Câm đi qua cửa thành, nàng ấy tới nơi đó làm gì?"
Vấn đề của Cảnh Dung, luôn chỉ chăm chú vào người khác mà không thèm để ý tới vấn đề chính.
Kỷ Vân Thư không thể nói sự tình mình phân phó Thời Tử Câm đuổi theo Tô Tử Lạc.
Vì vậy nàng chỉ thuận miệng nói một câu: "Ta bất quá bảo nàng ấy đi tới cửa thành mua giúp ta một ít khoai lang nướng."
"Khoai lang nướng?" Cảnh Dung khiếp sợ.
"Ân, khoai lang nướng của Dư bà bà chỗ cửa thành ăn rất ngon."
"Không ngờ, nàng còn có loại yêu thích này."
Kỷ Vân Thư không đáp.
Biểu cảm nghiêm túc vừa rồi của Cảnh Dung cũng bị hắn nhanh chóng giấu đi, lộ ra một nụ cười ngả ngớn giống như hoa đào tháng ba.
Hắn liếc mắt đưa tình nhìn nàng chằm chằm, cười hỏi: "Vậy thì lúc này, sao nàng lại tới đây? Hay là, nhớ ta?"
Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái: "Ta qua đây lấy đồ."
"Thứ gì!"
"Thuốc màu!" Nàng buột miệng thốt ra.
Nhưng Cảnh Dung mang vẻ mặt không tin: "Chẳng phải nói Lang Bạc tới lấy là được, vì sao nàng phải tự mình qua đây?"
Ai ai ai, ngươi đủ chưa?
Kỷ Vân Thư lười phản ứng lại hắn, xoay người đi về hướng Đông Uyển, cũng không quay đầu lại quăng ra một câu.
"Chàng vẫn nên nhanh chóng đi tìm Trương Bác đi, nhân lúc đèn lồng còn chưa bố trí. Nếu như thực sự có vấn đề, còn có thời gian giải quyết trước."
Nhìn dáng người gầy nhỏ nhưng rắn chắc đứng thẳng, con ngươi lạnh lùng của Cảnh Dung tràn ngập thâm tình.
Thật tốt!
Nếu như cả đời này, đều có thể cùng nàng cãi nhau như vậy, thật tốt!
Không lâu sau ——
Cảnh Dung đi một chuyến tới Tư Bộ, tìm được Trương Bác!
"Dung Vương sao lại tới đây?" Trương Bác hỏi.
Cảnh Dung không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Bổn vương nghe nói, đèn lồng từ Thuỷ Thành đã vận chuyển tới kinh rồi, phải không?"
"Vâng, ngày hôm qua vừa đến!"
"Để bổn vương nhìn xem được không?"
Vừa nghe thấy điều này, Trương Bác cảm thấy khó hiểu: "Vương gia vì sao lại muốn xem đèn lồng?"
Đèn lồng thì có gì đẹp đâu? Chẳng lẽ, Dung Vương phủ không có đèn lồng?