Hình Bộ đề điểm hình ngục tư?
Hay là, Lý lão tướng quân đang muốn xây một cây cầu cho bản thân mình?
Kỷ Vân Thư cười nhạt, "Lý lão tướng quân đã đánh giá tại hạ quá cao, chức quan Hình Bộ đề điểm hình ngục tư, bao năm qua đều thông qua hạch khảo, sàng chọn từng tầng mới ra. Người thông minh trên thế gian này nhiều không kể xiết. Hơn nữa, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, tại hạ vừa không có học thức, vừa không có điều kiện bối cảnh, căn bản không có tư cách đảm nhiệm."
"Người luôn hướng tới chỗ cao, ngay cả đào hoa bay xuống cũng tranh nhau muốn được thổi tới giữa sông, huống gì con người. Hơn nữa, tiên sinh tra án lợi hại, Lý gia ta hai năm trước có một vụ án đáng hổ thẹn, nhưng tiên sinh đã tận lực điều tra thỏa đáng. Vị trí đề điểm hình ngục tư, sao tiên sinh không thể ngồi được? Nếu vậy thì ai có thể ngồi?"
Một vụ án đáng hổ thẹn?
Chẳng lẽ lão đang nói về sự tình Giang phu nhân chôn xác!
Thì ra hai lỗ tai của Lý lão tướng quân cũng không phải không nghe thấy chuyện bên ngoài cửa sổ, cởi giáp về quê cũng không phải trở thành lão nhân ngốc.
Kỷ Vân Thư không hề nghĩ tới chức vị đề hình quan, nếu như có thể đi tới huyện thành nhỏ, đảm nhiệm một chức Ngỗ tác thật ra tốt hơn nhiều.
Nàng đành phải lễ phép đáp lại lần nữa.
"Đa tạ Lý lão tướng quân xem trọng, nhưng tại hạ đã quen thói thanh nhàn, không có ý định nhúng mình vào quan trường. Thật ra tại hạ hâm mộ tướng quân đã ra trận nhiều năm cuối cùng có thể quay về điền viên, đó mới hẳn là cuộc sống thế nhân theo đuổi."
"Ta vốn định dẫn tiến tiên sinh ngươi một phen, nếu như ngươi không thích, vậy thì quên đi." Nói xong, lão rót ra một chén trà, sau đó đẩy nó tới trước mặt Kỷ Vân Thư.
"Thời tiết lạnh nhưng người vẫn ấm."
Vòng tới vòng lui, nhưng vẫn không hề đề cập tới 《Lâm Kinh Án》.
Kỷ Vân Thư thề, lão già này tuyệt đối là người khó chịu nhất.
Tiếp theo ——
Bọn họ lại tiếp tục uống thêm năm chén trà!
Lý lão tướng quân giống như một người say, đôi mắt vốn nhỏ bỗng hơi nheo lại.
Lão trầm giọng cười nói: "Lão phu sống lâu như vậy, thật ra chưa từng gặp người có kiên nhẫn giống như ngươi."
"Hả?"
"Tần Sĩ Dư kia dù là thứ gì thì hắn sẽ không nói dối. Khi hắn vừa tới phủ của ta, lập tức muốn thăm dò ta, mở miệng ngậm miệng đều nói với ta về sự tình của mười bốn năm trước. Nhìn bộ dáng của cợt nhả của hắn, lão phu đã rất tức giận, vì thế đã tống cổ hắn đi. Tuy nhiên, ngươi thật ra rất khá, một chén trà qua đi, nhưng ta vẫn không nghe thấy ngươi đề cập tới chuyện ấy một câu. Ngược lại lão phu đã nói nhiều như vậy, nhưng tất cả đều bị ngươi nói chuyện qua loa lấy lệ trở về."
Trong giọng nói, hoàn toàn là châm chọc đối với Tần Sĩ Dư, nhưng lại nâng Kỷ Vân Thư lên mặt.
Nàng không đề cập tới nó, bởi vì nàng không vội!
Nhưng, với cách ngươi làm, nóng vội quá sẽ hủy hoại mọi thứ!
Tuy nhiên, may mắn Kỷ Vân Thư đã thắng được lão.
Lão già này đã tự mình chủ động nhắc tới.
Vì thế ——
"Nếu tướng quân đã mở miệng, vậy tại hạ cũng không có lý không hỏi." Nàng dừng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lý tới tướng quân, sau đó nói tiếp: "Mười bốn năm trước, Ngự Quốc Công tới Thanh Châu tìm ngài, sau khi hồi kinh, Ngự Quốc Công phủ lập tức xảy ra chuyện. Từ Giang phu nhân tại hạ có nghe nói rằng, Ngự Quốc Công dường như đã đề cập với ngài về chuyện điều động binh mã. Những vấn đề trong đó, có liên quan tới 《Lâm Kinh Án》 mà tại hạ đang điều tra không?"
Ra cửa muốn nhìn thấy núi ngay lập tức.
Rốt cuộc, sắc trời không còn sớm nữa, nàng không muốn đi vòng quanh.
Bộ dáng Lý lão tướng quân giống như say rượu, dựa vào trên bình phong phía sau, thật lâu cũng không đáp lại!
Hoàn toàn giống như một ông lão về quê, tận hưởng cuộc sống nhàn hạ nơi sơn dã.
Kỷ Vân Thư vốn tưởng rằng lão đã ngủ, cảm thấy hôm nay chỉ sợ nàng thật sự không thể hỏi thêm được điều gì.
Không ngờ ——
Lý lão tướng quân đột nhiên thở dài một tiếng.
Sau đó, lão nặng nề nói: "Lão phu và Ngự Quốc Công chính là bạn tri kỉ. Khi tiên hoàng còn sống, Ngự Quốc Công được phong là Ninh Vương, và hoàng thượng hiện giờ, lúc ấy chỉ là một Bát hoàng tử không có thực quyền. Xung đột và đấu tranh trong hoàng thất là vô tận, Ninh Vương rất ghét tranh quyền, vì thế đã nhường vị trí Thái tử cho Bát hoàng tử. Sau khi tiên hoàng băng hà, Bát hoàng tử đăng cơ, phong hào (danh hiệu) là Kỳ Trinh. Không lâu sau, Hoàng thượng đã phong Ninh Vương là Ngự Quốc Công, lưu lại kinh thành. Mặc dù được phong vị, nhưng lại tước đoạt thực quyền, thật sự giống như đang dưỡng lão hổ đã bị rút hết răng bên người."
Những điều này, Kỷ Vân Thư đều hiểu.
Kỳ Trinh Đế có bốn nhi tử, chỉ ban cho danh hiệu, không được phong đất, chỉ cấp cho phủ đệ nhưng đều ở kinh thành. Điều này đã ngăn chặn bọn họ có ý niệm chiêu binh mãi mã.
Nếu như rời khỏi kinh thành, cách mỗi ba ngày đều phải phái người hồi kinh bẩm báo hành tung.
Vì vậy bên người đương kim hoàng đế, không chỉ dưỡng một con hổ không có răng, mà là vài con!
Kỷ Vân Thư kiên nhẫn lắng nghe, nhìn làn khói trắng ít ỏi bay lên khỏi chén trà.
Lý lão tướng quân vẫn tiếp tục nói: "Cái gọi là, một đời vua một đời thần, lão phu ba triều làm quan nên cũng có chút chán ghét, vì vậy đã từ quan, trở về Thanh Châu. Mười mấy năm qua, thật ra lão phu rất hạnh phúc tự tại, có nhi tử không biết cố gắng, cũng có tôn tử không biết cố gắng. Nếu như không phải thân thể lão phu vẫn còn khỏe mạnh, có thể sống thêm một chút thời gian, chỉ sợ bọn họ sớm đã chết."
Lý lão tướng vỗ đùi trong khi nói!
Mặc dù có sự tức giận trong lời nói, nhưng biểu hiện của lão vẫn bình tĩnh láu cá.
"Nói tới đứa con này của ta, chính là súc sinh không có tiền đồ, trên người mang chức quan, nhưng chỉ chơi bời lêu lổng. Đối với hài tử Triệu nhi kia, khi còn nhỏ còn xem như tốt, nhưng càng lớn thì càng không biết cố gắng, chỉ thích đánh bạc, cũng biến thành một tiểu súc sinh. Nếu như sớm biết như thế, khi tiểu súc sinh kia vẫn còn ở trong tã lót, lão phu nên chém nó đi. Thật sự là một tai họa. Còn có......"
Lão bắt đầu tiếp tục lảm nhảm.
Chỉ khổ cho Kỷ Vân Thư, thật vất vả mới nhắc tới sự tình Ngự Quốc Công, vòng tới vòng lui, lại vòng tới trên người đứa con và tôn tử của lão.
Hôm nay, chỉ sợ đã uống no trà rồi.
Nàng đơn giản xem như mình đang ở trà lâu, nghe tiên sinh nói tới chuyện xưa.
Chờ sau khi Lý lão tướng quân nói hết về con, cháu trai cháu gái của lão, rốt cuộc cũng quay lại chủ đề chính.
"Rời khỏi triều đình và chiến trường, tâm trí cũng nhàn nhã hơn. Tuy nhiên, sự tình trong kinh thành, ta vẫn không thể bỏ xuống được. Trong mấy năm ta rời kinh, thật ra Ngự Quốc Công từng tới Thanh Châu gặp lão phu vài lần. Chúng ta đều chỉ chơi cờ, nói chuyện công văn gì đó. Nhưng cho đến một ngày cách đây mười bốn năm trước, lão ấy đột nhiên tới chơi và hỏi lão phu sự tình binh mã Thanh Châu. Thật ra chỉ mới nói được vài câu, lão phu cũng chưa phát giác ra có điều gì lạ. Nhưng lão ấy vừa trở lại kinh thành liền xảy ra chuyện. Ngự Quốc Công phủ bị lửa lớn đốt sạch, đại môn trong phủ đóng chặt, toàn bộ thị vệ đều bị điều ra khỏi trong phủ. Mọi điều trong đó nhất định không hề đơn giản. Ai có thể đoán trước được khi nào thì thiên tai sẽ đến gõ cửa?"
Lý lão tướng quân thở dài một tiếng nặng nề.
Kỷ Vân Thư hỏi: "Ngự Quốc Công chỉ hỏi tướng quân về sự tình binh mã? Không còn điều gì khác?"
Lão xua xua tay!
Sau đó lắc đầu!
"Không, chẳng có gì nữa. Lão gia hỏa kia chết đi mà không có dấu hiệu đáng ngờ nào, lão phu cũng muốn đào lão ấy lên và hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lý lão tướng quân nói xong, lập tức đứng dậy, quay người và đi tới một bên khác của bình phong, chậm rãi ngồi xuống.
Lão nói với giọng yếu ớt.
"Đêm đã khuya, tiên sinh vẫn nên quay về đi. Những gì ngươi muốn biết, lão phu đều đã nói với ngươi."
Cái gì?
Đều đã nói?
Điều này so với chưa nói, có gì khác nhau?