Kỷ Vân Thư cả đêm không ngủ, đứng ở phía dưới mái hiên, vẫn luôn nhìn băng kết ở trên mái ngói.
Thật là tinh khiết rõ ràng!
Cảnh Dung đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng làm bằng cây gai dầu, tóc búi không gập khoái lạc xuống đến bên hông. Đôi mắt đen như mực đang ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn băng tuyết. Ánh sáng phản chiếu từ tuyết trắng, chiếu rọi lên thân hình nhỏ bé phá lệ tinh tế khi nàng đứng đó. Cùng với gió lạnh, hai ống tay áo của trường bào lay động phất phơ. Một vài sợi tóc liên tục cuốn theo chiều gió trên khuôn mặt tinh xảo.
Đó là một khung cảnh đẹp, khó gặp!
Bỗng nhiên tỉnh ngộ, Cảnh Dung có chút thất thần, môi mỏng câu lên, đi đến bên cạnh nàng, nhìn tuyết rơi đầy trời, mở rộng lòng bàn tay để lấy một ít bông tuyết.
"Tiên sinh sẽ không nhìn tuyết rơi cả đêm chứ?"
Kỷ Vân Thư không nói gì.
"Ngươi có bị tê cóng vì giá rét? Người bị câm?" Cảnh Dung hỏi.
Nàng lắc đầu, ánh mắt rút về từ trên mái hiên, nhàn nhạt thoáng nhìn, hỏi lại hắn: "Chu phủ có giường gỗ đỏ, không biết Dung Vương ngủ có ngon giấc không?"
"Không tốt."
"Nga? Tiểu nhân xem ra ngài thật ra đã ngủ khá tốt."
Vừa nghe được câu này, Cảnh Dung lại tràn đầy hứng thú, nhướng lông mày dài và hỏi: "Vậy, tiên sinh hãy nói xem, mùa đông này khắc nghiệt về đêm, bổn vương làm thế nào mà ngủ ngon giấc?"
Kỷ Vân Thư bình tĩnh, đánh giá trên dưới hắn một phen, tự tin nói: "Tiểu nhân nhớ rõ, tối hôm qua ngọc bội bên hông Vương gia, nếu không sai thì nó được mang ở dưới eo một tấc, hiện tại lại không nghiêng không lệch. Hơn nữa, quần áo Vương gia rất chỉnh tề, có dấu vết cố tình giả mặc quần áo. Điều này đủ để thuyết minh trạng thái tinh thần của Vương gia rất thanh tỉnh, rõ ràng là đã ngủ rất ngon. Bên cạnh đó, các vùng xung quanh xương gò má của Vương gia đã được nâng lên, khiến cho các đường viền quanh mắt hơi sưng lên một chút. Đây là hiện tượng có thể nhìn thấy khi người ta có giấc ngủ yên lành."
Sau khi phân tích xong mọi thứ, nàng hỏi "Không biết tiểu nhân phân tích có đúng hay không?"
Cảnh Dung kinh ngạc, trong khi đi khắp trời nam đất bắc, hắn đã từng gặp qua không ít kỳ nhân trong thiên hạ, chỉ là tiểu thư sinh này, quả là người thông minh nhất mà hắn từng gặp.
Hắn không nhịn được cảm thán lắc đầu: "Thật là đáng tiếc."
"Vương gia, vì sao nói như thế?"
"Một Cẩm Giang thành nho nhỏ, chỉ sợ không thể chứa được tiên sinh."
Cảnh Dung ngừng nói, khóe miệng cất giấu một nụ cười thần bí.
Kỷ Vân Thư nhìn nhìn hắn, không hỏi thêm gì nữa.
Vào thời gian này, một nha đầu Chu gia bất chấp trời phủ đầy bông tuyết chạy đến, đến gần trước mặt hai người, nói: "Kỷ tiên sinh, phu nhân sai nô tỳ qua đây hỏi một chút, đã tìm được hung thủ chưa?"
Nữ nhi của mình bị người hại chết, làm mẫu thân sốt ruột cũng là điều tất nhiên.
Kỷ Vân Thư nghiêm túc nói: "Phiền cô nương mời lão gia và phu nhân ngươi tiến đến linh đường."
"Ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy, ngay bây giờ. Thêm vào đó, cũng mời tất cả mọi người trên dưới trong phủ đi qua."
Nha đầu mang vẻ mặt hoang mang, nhưng vẫn chịu đựng run rẩy trong gió lạnh, vòng hai tay quanh mình và đi thông báo.
Cảnh Dung nhíu nhíu mày: "Không bằng hãy ăn sáng trước rồi lại đi qua?"
Kỷ Vân Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nhịn được cười trào phúng một tiếng: "Nếu Dung Vương tối hôm qua có thể ăn cơm ngon lành, cũng sẽ không để ý đến đồ ăn sáng nay."
Ai bảo ngươi tối hôm qua không ăn cơm, đáng đời!
Không đợi Cảnh Dung phản bác lại, nàng đã nhích người đi về phía trước theo hướng linh đường.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Dung bị người nói đến nỗi nghẹn họng không thể thốt nên lời, một đôi mắt sáng lạnh lùng chăm chú nhìn thẳng về phía sau lưng Kỷ Vân Thư, không hề tức giận.
Cuối cùng, không có tiền đồ đi theo!
Nam nhân da mặt dày, cần phải trừng trị Kỷ Vân Thư!
.......Edit & Dịch: Emily Ton.......
Linh đường.
Chu gia, từ trên xuống dưới cả thảy có hơn 20 người, toàn bộ đều đã đến đông đủ.
Thần sắc Chu lão gia ngưng trọng, mặt mày hơi rũ xuống, trán nhíu chặt.
Chu phu nhân một bên cũng không hề khóc sướt mướt nữa, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, chỉ là khi nhìn đến quan tài nữ nhi của mình, vẫn thoáng đỏ mắt.
"Kỷ tiên sinh, canh giờ hạ táng nữ nhi của ta đã qua, nếu hôm nay lại không được hạ táng, ta lo lắng thi thể nữ nhi ta..." Chu lão gia nói không hết lời, thở dài một tiếng.
Thi thể bình thường để qua mấy ngày sẽ có mùi hôi thối, huống chi thi thể Chu tiểu thư đã bị vỡ đến nỗi nát nhừ, thịt cũng đều nổ tung, thậm chí là đang vào tháng 12 âm lịch, tử thi cũng đã trở nên hôi thối.