Kỷ Lê?
Cảnh Dung sửng sốt, hiển nhiên đã bị câu trả lời của nàng dọa sợ!
Hắn nghiêm túc hỏi, "Nàng hãy nói thật với ta, hung thủ rốt cuộc có phải là Kỷ Lê hay không?"
Giọng điệu của hắn đầy nghi ngờ.
Kỷ Vân Thư lạnh lùng nói, "Đúng vậy, hung thủ chính là hắn."
"Lúc trước nàng không nói như vậy."
"Lúc trước ta không có chứng cứ chắc chắn, nhưng hiện tại đã khác, chính hắn đã giết Uất Trì Lâm, tất cả mọi chứng cứ đều chỉ hướng về phía hắn, hơn nữa ta đã viết xong hành án, có lẽ lúc này, Kinh Triệu Doãn đã đưa đến trong tay Hoàng thượng."
Từng câu từng chữ, đơn giản thờ ơ, trong ánh mắt, thậm chí mang theo chút vô tình!
Trong khi nói chuyện, nàng đã chạy tới án thư, vừa dọn dẹp đồ trên đó, vừa nói, "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta có thể nhanh chóng khai quan điều tra vụ 《Lâm Kinh Án》, đó mới là sự tình Vương gia và ta nên lo lắng tới."
"Kỷ Vân Thư!"
Cảnh Dung cao giọng gọi tên nàng một tiếng.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư giống như không nghe thấy, không buông ra những vật trên tay.
Cho đến khi Cảnh Dung đi tới, nắm lấy hai vai nàng, khiến nàng xoay mặt về phía hắn, sau đó chất vấn nàng lần nữa.
"Nàng hãy thề với ta, những lời nàng nói chính là sự thật!"
Nhìn vào đôi mắt Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư không hề chột dạ chút nào.
Nàng vẫn kiên quyết trả lời, "Giết người, chính là Kỷ Lê."
"Được, nếu như đó là nàng nói, ta tin."
Cảnh Dung buông nàng ra!
Đồng thời quét hết toàn bộ sự nghi ngờ lúc trước.
Không bao lâu sau, Hoàng thượng liền hạ chỉ, tuyên gọi tất cả văn võ bá quan vào triều, Cảnh Dung cũng thay đổi một thân triều phục, lập tức tiến cung.
Nếu như Kỷ Vân Thư đã viết trên hành án, hung thủ thật sự là Kỷ Lê!
Điều này cũng có nghĩa rằng, quan hệ giữa hai nước sẽ bị lung lay.
Rốt cuộc, tướng quân Đại Lâm chém giết tướng quân Khúc Khương, đó là một loại khiêu khích trực tiếp.
Hoặc là, Kỳ Trinh Đế đã đồng ý với yêu cầu Tô Tử Lạc đưa ra, trả lại hai tòa thành trì, tránh khỏi chiến sự!
Hoặc là, hai nước sẽ giao chiến, giống như trận chiến ở Thương Thủy 5 năm trước.
Máu chảy thành sông!
Nhưng đế vương từ xưa đến nay, không có ai nguyện ý đánh giặc.
Toàn bộ hoàng cung đại nội đều bao phủ một tầng sương mù ngưng trọng.
Kỷ Vân Thư vẫn luôn đứng ở trong viện của mình, ngắm nhìn những cánh hoa rơi, trong lòng nàng đã không còn hoảng loạn giống như tối qua.
Ngược lại nàng rất bình tĩnh!
Không biết qua bao lâu, trong cung truyền đến tin tức.
Hoàng thượng đã hạ chỉ, buổi trưa ngày mai, luận tội xử quyết Kỷ Lê!
Đối với chuyện trả lại thành trì, không có tin tức.
.......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Hai ngày sau, cũng chính là ngày hành hình.
Đại lao Hình Bộ.
Kỷ Lê ngồi trên chiếu, trong tay là một cọng rơm, di chuyển nó ở trong tay, trên đỉnh nhà tù là một cánh cửa sổ rộng mở, vừa lúc bắn vào một luồng ánh sáng bạc, dừng lại ở trên chiếu rơm ố vàng.
Lộc cộc lộc cộc ——
Một loạt tiếng xe lăn lộc cộc truyền từ xa tới gần.
Cuối cùng dừng lại ở bên ngoài phòng giam Kỷ Lê.
Cai ngục cởi bỏ xích sắt ở trên cửa, Liệt nhi lập tức đẩy Tô Tử Lạc đi vào.
Kỷ Lê buông đầu xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn cọng rơm trên ngón tay mình.
Trên khoé miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng thần bí!
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lạnh băng của Tô Tử Lạc. Ánh mắt như vậy, thật sự giống như vô số thanh đao, cực kỳ thiếu kiên nhẫn muốn cắt hắn thành từng mảnh nhỏ.
"Ngươi rốt cuộc đã tới?"
Giọng nói của hắn âm trầm vang lên!
Tô Tử Lạc nghiêm túc sắc mặt, nói, "Ngươi dường như vẫn luôn đợi ta!"
"Có thể xem như thế."
"Lúc này, ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Kỷ Lê cười cười, "Hoàng thượng đã hạ chỉ, ta còn có thể nói gì được nữa? Tranh luận rằng mình không hề giết người, hay là nói, cầu xin ngươi tha cho ta?"
"Ngươi vốn là người đáng chết!"
Tô Tử Lạc đơn giản nói, rõ ràng trong giọng nói có mang theo hận ý.
Nhưng ——
Đổi lấy là nụ cười khinh thường của Kỷ Lê, cọng rơm trong tay hắn bắn ra ngoài, rơi xuống bên chân Tô Tử Lạc.
Hắn nói, "Lẽ ra 5 năm trước, ngươi nên chết ở trên chiến trường, đúng không, Kỷ Bùi?"
Nghe thấy cái tên kia, Tô Tử Lạc mỉm cười yếu ớt.
Tô Tử Lạc nghiêng nghiêng đầu, không nói gì!
Kỷ Lê nhích về phía tường và dựa vào trên đó, hai tay bắt chéo ở trên đầu gối, ngồi khoanh chân như một thánh nhân.
Hắn nói, "Ngươi vĩnh viễn đừng quên, mạng của ngươi, không phải là của bản thân ngươi. Nó là của ta và Kỷ Hoàn. Nếu không có chúng ta, giờ này, ngươi cũng sẽ không thể xuất hiện ở đây."
"Vì thế, ta hẳn là nên cảm tạ các ngươi?" Tô Tử Lạc bình tĩnh hỏi.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tô Tử Lạc chau mày, hai tay nắm chặt tay vịn ở trên xe lăn, "Chính ngươi đã giết cha ta, ngươi chắc hẳn còn nhớ rõ, đúng không? Chính ngươi đã dùng kiếm, một kiếm giết ông ấy."
Kỷ Lê suy ngẫm một lúc, "Thì ra, thủ hạ bại tướng chết ở dưới kiếm của ta, là phụ thân ngươi!"
Kỷ Lê hiện lên vẻ mặt kiêu ngạo!
Tô Tử Lạc di chuyển xe lăn tới trước mặt hắn, nhìn chăm chú vào hắn, "Ta có thể cho ngươi hai lựa chọn. Một, là tự kết thúc mình. Hai, là chết ở trong tay ta, ngươi hãy tự mình chọn đi."
"Như thế nào? Ngươi cho rằng nếu ngươi giết ta trong đại lao này, ngươi có thể thoát ra được hay sao?"
"Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý sạch sẽ. Hơn nữa, hoàng đế Đại Lâm các ngươi cũng đã hạ chỉ, sẽ luận tội xử trảm ngươi. Nếu như lúc này ngươi sợ tội tự sát, cũng là điều đương nhiên."
Đương nhiên?
"Chậc chậc chậc......" Kỷ Lê lắc đầu khinh thường.
Giống như hắn đang ở chờ đợi điều gì đó, vì thế không hề sợ hãi chút nào.
Tô Tử Lạc nhìn thấy hắn như vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười, hỏi một câu, "Ngươi đang đợi người tới cứu ngươi sao?
Ồ!
Ánh mắt Kỷ Lê bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Kỷ Tư Doãn là người thông minh, ngươi biết vụ án mạng này liên quan tới quan hệ hai nước, ai cũng không thể cứu được ngươi, vì vậy, ngươi sớm đã lên kế hoạch tự cứu mình. Nếu như Hoàng thượng định tội ngươi, ngươi sẽ tìm một người tương tự như mình, bịt kín đầu, trước khi ngươi bị đưa ra xử trảm, đưa hắn ta vào trong phòng giam, đi tìm chết thay ngươi."
Tô Tử Lạc nói ra toàn bộ kế hoạch của Kỷ Lê rõ ràng rành mạch!
Giống như kế hoạch kia, bản thân mình cũng tham dự vào trong đó.
Sau khi Tô Tử Lạc nói những lời này xong, sắc mặt Kỷ Lê đột nhiên trầm xuống.
Khiếp sợ!
Tô Tử Lạc tiếp tục nói, "Nếu như ngươi đang đợi thâu long chuyển phượng, vậy thì, không cần chờ nữa. Bởi vì người mà ngươi đang đợi, trước khi ta tới nơi này gặp ngươi, đã chết."
"Ngươi nói gì?"
"Kế hoạch của ngươi, không thể thực hiện được. Kỷ Lê, nếu là phạm nhân thì nhất định phải thừa nhận hậu quả. Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, tất cả mọi người đều như thế."
Sau một khoảnh khắc, không đợi Kỷ Lê mở miệng nói chuyện, ngón tay cái của Tô Tử Lạc liền ấn một cơ quan nhỏ ở trên xe lăn.
Một sợi dây bạc rất nhỏ, bỗng chốc bắn ra từ bên trong, nhanh chóng cuốn quanh cổ Kỷ Lê.
"Ngươi......"
Kỷ Lê bị buộc phải ngửa đầu lên, đôi tay nắm chặt lấy sợi dây nhỏ hoàn toàn không thể nhìn thấy kia.
Khuôn mặt đỏ bừng!
Yết hầu hít thở không thông, khiến hắn không thể nào nói ra một chữ.
Cho dù là lời nói xin tha!
Tô Tử Lạc lạnh lùng nhìn cặp mắt trừng lớn kia, nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập sợ hãi và không thể tin.
Ánh mắt như vậy, chính là ánh mắt mà Tô Tử Lạc muốn thấy!
Trong phòng giam u ám, vang lên từng tiếng thở hổn hển dồn dập của Kỷ Lê.
Hắn giống như một con chim bị giam vào trong lồng sắt, chờ bị người giết mổ!