Kỷ Vân Thư và Mộ Nhược tiếp tục hàn huyên một số chuyện khác.
Có lẽ bởi vì uống vào chút rượu, Mộ Nhược bắt đầu híp mắt, dựa vào trên ghế bập bênh, hai chân để trên mặt đất.
Dùng chân giẫm giẫm!
Trong miệng, cũng bắt đầu mơ mơ màng màng nói.
"Thật ra tiểu tử Cảnh Dung kia cũng rất đáng thương."
"Hả?" Kỷ Vân Thư nghe không rõ ràng lắm.
"Hắn chắc là chưa từng nói với ngươi, từ nhỏ hắn đã bị đưa ra khỏi cung và được nuôi dưỡng bên ngoài."
Nuôi dưỡng bên ngoài?
Hoàng tử được nuôi bên ngoài, thật ra chưa từng nghe nói qua.
Điều này thật ra khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy hứng thú, dựng lỗ tai dự định lắng nghe một chút.
Mộ Nhược sau khi uống say thường sẽ nói thật, hắn không quan tâm Kỷ Vân Thư có lắng nghe hay không.
"Sinh ra là hoàng tộc, địa vị tôn quý, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng mẫu phi Cảnh Dung lại phạm sai lầm, kết quả chết ở trong lãnh cung. Tội danh tự nhiên cũng gánh ở trên người Cảnh Dung, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, không được ưa thích. Năm ấy, hắn bất quá mới năm tuổi, Hoàng thượng cũng không thích hắn, vì thế đã đưa hắn ra khỏi cung suốt đêm, gởi nuôi ở phủ đệ Hàn Lâm Hầu. Cho tới khi hắn mười bảy tuổi mới được phong vương, lúc này mới tự lập môn hộ. Tuy nhiên, rõ ràng là Vương, nhưng ở trong triều đình thì ngay cả một tiểu thần tử cũng không bằng."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ!
Càng ngày càng mơ hồ!
Ngay sau đó, Mộ Nhược lại rót một ngụm rượu vào trong miệng!
Có thể nghe ra được, Mộ Nhược thật sự bất bình thay cho Cảnh Dung, rõ ràng là hoàng tử, vì sao phải thừa nhận tội nghiệt của mẫu phi đã chết?
Không công bằng!
Và mẫu phi Cảnh Dung đến tột cùng đã phạm phải sai lầm gì, Mộ Nhược cũng không nói ra.
Tuy nhiên, thiên hạ càng đáng thương hơn nữa, rõ ràng còn có Kỷ Vân Thư nàng.
Thân thể chủ nhân này, không chỉ chết vì đói, từ nhỏ còn không có người nào yêu thương, địa vị đều không bằng nha đầu, đó mới thật sự đáng thương!
Nhưng, ai không có một quá khứ bi thảm!
Lúc này, Vệ Dịch ôm một bầu rượu tung tăng chạy tới, nặng nề đặt rượu trên bàn nhỏ bên cạnh Mộ Nhược.
"Rượu của ngươi!"
Giọng nói đặc biệt vang dội.
Mộ Nhược cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm Vệ Dịch một cái, sau đó nỗ lực ngồi dậy từ trên ghế bập bênh, kéo chân trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Mộ Nhược vẫy vẫy tay với Vệ Dịch, "Tiểu tử, lại đây!"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Lại đây!"
Vệ Dịch do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Mộ Nhược vươn tay ra lần nữa, năm ngón tay ấn xuống, ý bảo hắn cúi xuống.
Vệ Dịch làm theo!
Kỷ Vân Thư bên cạnh đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, hay là hắn thật sự muốn độc cho Vệ Dịch bị câm?
Nàng lo lắng nhìn Mộ Nhược vươn tay, sờ nhẹ trên đầu Vệ Dịch, cực kỳ nhẹ nhàng.
Trong miệng còn mang theo miệng lưỡi cảm thán nói, "Tiểu Vệ Dịch a tiểu Vệ Dịch, nếu như có một ngày kia, ngươi có thể quay lại làm một người bình thường, vĩnh viễn đừng bao giờ quên, trên đời này những điều vui sướng nhất, không phải là lúc thanh tỉnh, mà là lúc hồ đồ."
"Có ý gì?!"
"Ngươi sẽ hiểu, một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu......"
Trong khi nói, thân thể Mộ Nhược mềm nhũn, ngã xuống.
Hoàn toàn say đổ!
Vệ Dịch gãi gãi đầu, nghe không hiểu lắm, vì vậy hướng ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư, hỏi, "Thư nhi, hắn nói gì vậy?"
Kỷ Vân Thư trầm mặc một lát, cuối cùng lắc đầu!
"Hắn khẳng định đã uống nhiều quá, luôn thích nói những điều khó hiểu." Vệ Dịch nói xong, còn dùng đầu gối đá đá Mộ Nhược, thấy Mộ Nhược không có phản ứng gì, giống như cá chết, Vệ Dịch cũng đành từ bỏ.
Ngược lại, Vệ Dịch bắt đầu nhảy nhót chạy xa, hoà nhập với những tiểu đồng trong các.
Những người khác vừa nhìn thấy hắn, cả khuôn mặt đều trở nên co giật.
Đoán chừng trong lòng những người đó đều đang cầu nguyện một điều tương tự:
Vệ Dịch đại gia, ngươi hãy nghỉ ngơi ở bên cạnh đi!
Tuy nhiên, trong thân thể Vệ Dịch lại phát ra năng lượng bất tận.
Tinh lực dư thừa!
Sức sống bắn ra bốn phía!
Nhìn thấy Vệ Dịch vui vẻ như vậy, Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy yên tâm.
Nàng đang định quay về Dung Vương phủ, nhưng không ngờ rằng, Cảnh Dung lại tới đây.
Bên người hắn chỉ mang theo Lang Bạc.
Gương mặt kia, cực kỳ lạnh lùng, mày kiếm giống như muốn chạy vào trên búi tóc, giống như mũi giáo.
Khi đi tới, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú trên người Mộ Nhược đang say, mang theo giọng điệu vô cảm, phân phó Lang Bạc, "Mang Kỷ tiên sinh về phủ trước đi."
"Vâng!"
Cả người Lang Bạc cũng nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường!
Hắn đi đến trước mặt Kỷ Vân Thư.
"Kỷ tiên sinh, ta đưa ngươi hồi phủ."
Không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn!
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, thấy sườn mặt hắn nhìn không ra cảm xúc, giống như sắp xảy ra giông bão.
Nàng biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng!
Vì thế nàng không hỏi nhiều, đi theo Lang Bạc rời khỏi Dụ Hoa các.
Trên đường quay về Dung Vương phủ, Kỷ Vân Thư cuối cùng không thể nhịn xuống nên hỏi một câu.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Kỷ tiên sinh vẫn nên đừng hỏi."
Nhưng nàng vẫn có tâm phán đoán một câu, "Liên quan tới chuyện Khúc Khương cầu thân?"
Lang Bạc là người thẳng thắn, sắc mặt chìm xuống, gật đầu, "Hai ngày nay, Hoàng thượng vẫn luôn xem xét chọn người hòa thân, hôm nay dường như đã định rồi. Sau khi Vương gia biết được đã lập tức chạy tới đây tìm Mạc công tử."
"Đã định ra người được chọn? Ai?"
"Khổng cô nương."
Khổng Ngu?
Kỷ Vân Thư cũng có chút kinh ngạc, theo lý, sự tình hòa thân thật sự không liên quan tới Khổng Ngu, vì sao nàng ấy phải gả qua đó?
Thật ra trong hai ngày này, nàng cũng biết được một số chuyện về Khổng Ngu. Cô nương kia xuất thân danh môn, nhưng từ nhỏ không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, nàng giống như những cô nương trong gia đình bình thường khác. Mặc dù nàng thuộc gia tộc của Hoàng hậu Tuyên Xu, nhưng điều này cũng không khiến nàng tự hào. Ngược lại, nàng bình đạm sống qua những ngày tháng của mình.
Không qua lại với hậu cung!
Không nhúng tay vào triều đình!
Từ nhỏ, Khổng Ngu được nuôi dưỡng đúng cách, không làm ra vẻ, không tự phụ, đáy lòng cũng rất thiện lương!
Nàng từ trước tới nay đều không hề che dấu những điều mình thích, càng sẽ không lén thọc dao sau lưng người khác.
Tuy nhiên, nàng hơi chút có chút cố chấp!
Chỉ yêu một mình Cảnh Dung, toàn tâm toàn ý!
Nhưng hiện giờ nàng đã 25 tuổi, đặt ở thời cổ đại, thật sự là thừa nữ đã lớn tuổi.
Giữa công chúa Cảnh Huyên cao quý và một thừa nữ lớn tuổi, Hoàng thượng sẽ lựa chọn gả Khổng Ngu qua đó hoà thân.
Thật ra rất hợp tình hợp lý!
Nhưng với quan hệ thanh mai trúc mã giữa Khổng Ngu, Cảnh Dung và Mộ Nhược, sau khi Cảnh Dung biết việc này, lập tức chạy đi tìm Mộ Nhược.
Cũng hợp tình hợp lý!
Và việc này, dường như không liên quan tới Kỷ Vân Thư nàng.
........
Trong khi đó, Cảnh Dung vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Mộ Nhược, tiểu đồng tiến vào với một hồ trà trong tay. Tiểu đồng nhìn thấy khí thế không thích hợp, lập tức nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Cảnh Dung rót một chén trà nóng hổi, có chút nóng bỏng, niết ở đầu ngón tay thật lâu.
Phốc ——
Chén trà kia, toàn bộ được hắt ở trên khuôn mặt Mộ Nhược đã bị rượu hun đỏ.
"Ô!"
Mộ Nhược bị hắt đến nỗi tỉnh dậy, nâng ống tay áo xoa xoa trên mặt, mơ hồ nhìn thấy Cảnh Dung đang ngồi ở bên người mình, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy.
Mộ Nhược co chân lại, tay đáp ở trên đầu gối!
Mày hắn nhăn lại thật sâu!
"Tiểu tử, ngươi có phải điên rồi hay không?"
"Nếu như ngươi không tỉnh lại, ta sẽ không chỉ hắt một chén trà trên mặt ngươi, mà là một hồ trà!"
Giọng điệu kia, lạnh đến nỗi muốn lấy mạng người!
Mộ Nhược cố gắng mở to một mắt, cẩn thận nhìn Cảnh Dung, lúc này mới phát hiện tình huống có chút không thích hợp.
Vì thế ——
Dùng chân đá đá đùi Cảnh Dung.
Hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao gần đây ngươi luôn thúi mặt với ta như vậy? Ngươi nhìn xem, ngươi luôn như vậy, tức giận nhiều sẽ khiến máu khó lưu thông, sẽ nhanh già hơn!" Mộ Nhược nói xong, lại nhìn nhìn xung quanh, "Mỹ nhân kia đi rồi?"
Thật là, đi rồi cũng không nói với hắn một tiếng!
Cảnh Dung khịt mũi một cái!
Sau đó, hắn quay lại với thái độ nghiêm túc của mình, trầm giọng nói, "Phụ hoàng đã hạ lệnh, ngày mai, sẽ sắc phong Khổng Ngu là công chúa Tuệ Văn."
"Cái gì? Sắc phong Khổng Ngu là công chúa?" Mộ Nhược cả kinh, hoàn toàn tỉnh rượu!
Cảnh Dung gật đầu.
"Ừ, gả tới Khúc Khương!"