Dịch & Edit: Emily Ton
Trên lụa trắng, một nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt đứng ở dưới tàng cây hoa mai, hàm dưới nhòn nhọn tinh tế, sắc mặt ửng đỏ thanh đạm, cặp mắt sâu tinh tế, chóp mũi no đủ thẳng đứng, môi mỏng được phác hoạ hơi hơi mỉm cười, thật sự giống như mỹ nhân, sinh động như thật.
Chu lão gia vừa nhìn thấy, hốc mắt lập tức đỏ bừng, kích động khiến thân mình khẽ run, nhưng nam nhân không thể dễ dàng rơi nước mắt, đành phải cố gắng nuốt nước mắt trở vào, cuộn tròn bức hoạ lại, đưa tới trước mặt phu nhân mình.
"Đúng vậy, đây chính là Ngưng nhi, đây là tướng mạo sinh thời của nàng, nữ nhi số khổ của ta, sinh thời ngươi đã nhiều bệnh, hiện giờ chết rồi, còn phải chịu đựng với vẻ ngoài như thế, nương thực xin lỗi ngươi! Nữ nhi số khổ của ta......"
Chu phu nhân ôm bức họa, khổ sở áy náy, khóc như mưa dính hoa lê.
"Phu nhân đừng khổ sở, Ngưng nhi cũng không muốn nhìn thấy ngươi thương tâm như thế, thân thể ngươi không tốt, sẽ khiến vi phu lo lắng!"
Chu phu nhân sụt sùi, đôi mắt vì khóc mà mù quáng, cuối cùng được nha đầu đỡ trở về phòng.
Kỷ Vân Thư thu thập xong đồ vật, kẹp hộ gỗ đàn hương dưới cánh tay, chuẩn bị rời đi.
"Kỷ tiên sinh xin dừng bước." Chu lão gia gọi nàng lại, đưa cho nàng một túi bạc: "Mong tiên sinh hãy nhận lấy bạc này"
"Không cần, ta làm việc cho nha môn mà thôi, bạc này, Huyện thái gia sẽ tự đưa ta."
Nàng đẩy bạc trở về, rời khỏi linh đường.
Bạc kia, nàng thật sự là không thể nhận, nàng làm việc cho nha môn, vì thế quan gia sẽ cấp bạc, nếu tiếp nhận bạc riêng, sau này phủ lớn hay nhà nghèo cũng đều không thèm qua nha môn, thay vào đó sẽ trực tiếp đi tìm nàng, điều ấy sẽ khiến nàng làm không hết việc.
Có câu nói rằng, vô quy củ bất thành phương viên*, có một lịch trình đã được thành lập có lợi thế riêng của mình!
*Vô quy củ bất thành phương viên (无规矩不成方圆): Nghĩa: không có quy tắc, không gì có thể hoàn thành được. (without a standard, nothing could be accomplished)
Mưa rơi càng ngày càng lớn, Kỷ Vân Thư theo đường cũ từ Chu phủ quay trở về Kỷ gia, không đi theo cửa chính, mà đi theo cửa hông bên cạnh.
.......
Sân phía Tây.
Loan nhi xoa xoa tay nôn nóng chờ bên ngoài, vừa thấy Kỷ Vân Thư trở lại, nhanh chóng chạy lên đón.
"Tiểu thư, ngài đã ra khỏi cửa hai canh giờ (4h), vừa rồi lão phu nhân sai người qua đây, nói là có vài vị khách quý tới từ kinh thành, yến tiệc buổi tối ngài không được đi, còn nói ngài chuyên vẽ tranh người chết, sẽ mang đến xui xẻo."
"Ta vốn cũng không muốn đi, ngươi hoảng loạn làm gì?"
"Nhưng các vị tiểu thư trong viện đều có thể tham dự, lại cố tình vắng vẻ tiểu thư ngài." Loan nhi oán giận.
"Ta vốn sợ náo nhiệt, ngươi cũng không phải không biết, hơn nữa, hôm nay trời mưa, ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt nhất."
Kỷ Vân Thư dùng nước từ mái hiên rửa sạch tay, vào phòng.
Loan nhi cảm thấy đau lòng vì chủ tử nhà mình, buông xuống một tiếng thở dài, cũng đi theo vào.
Kỷ Vân Thư thay bộ nam trang trên người, trang điểm nhợt nhạt, làn da trắng nõn, khuôn mặt ôn nhã thêm vài phần thông minh linh hoạt.
Nhưng mỹ nhân trong gương, chung quy cũng không phải là bộ dáng vốn có của nàng.
Cách đây 5 năm nàng đột ngột chết ở trên bàn phẫu thuật, sau khi tỉnh lại, thế nhưng biến thành tam tiểu thư Kỷ gia năm ấy 13 tuổi ở Cẩm Giang thành. Ký ức dũng mãnh tràn vào trong óc, nàng mới biết được, thì ra thân thể nữ chủ nhân này là một thứ nữ bị ghét bỏ, mẫu thân xuất thân thanh lâu, phụ thân say rượu mới có nàng. Chính mình vừa mới được sinh ra, mẫu thân liền khó sinh mà chết, từ nhỏ đã bị ném ở sân thiền viện phía Tây, được Trương ma ma chăm sóc, mấy năm trước, Trương ma ma cũng bị bệnh qua đời.
Rồi sau đó, trong vòng chưa đầy một tháng bị bỏ mặc, Kỷ Vân Thư 13 tuổi bị bỏ đói đến nỗi chỉ còn da bọc xương, kết quả là đang sống sờ sờ nhưng bị chết vì đói.
Không lâu sau, thân thể trống rỗng được thay thế bằng Kỷ Vân Thư mới.
Cũng may, nàng là một nhà nhân chủng học pháp y nổi danh trong lĩnh vực khảo cổ học ở thế kỷ 21, chuyên về tái tạo mô hình khuôn mặt từ xương cốt người, vì thế nàng tính toán làm lại nghề cũ, vào nha môn làm việc, chuyên họa chân dung sinh thời cho những người đã chết vì dung mạo đã bị hủy, cũng được ấm no.
Nhưng bởi vì như vậy, trên dưới Kỷ gia lại càng thêm không thích nàng. Kỷ gia là danh môn có nền tảng, nhưng Kỷ Vân Thư lại luôn giao tiếp cùng tử thi, điều này nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải là mất hết mặt mũi Kỷ gia sao.
Vì thế, Kỷ Vân Thư mỗi lần đi làm việc, đều là nữ giả nam trang, từ trước đến nay không đề cập tới lai lịch hay gia thế chính mình, Kỷ gia không để ý tới nàng, nàng cũng vui mừng vì được tự do, cầm bổng lộc nha môn, ngẫu nhiên còn có thể mua thêm mấy bộ y phục mới.
Thời gian 5 năm, Kỷ Vân Thư cũng dần dần quen với thân thể này, thoải mái sử dụng.