Những lời Giang phu nhân nói đều đúng.
Nếu năm đó Ngự Quốc Công đi tới Thanh Châu để gặp Lý lão tướng quân, thật sự có liên quan tới 《Lâm Kinh Án》. Vậy thì, vì sao mười bốn năm trôi qua, không thấy Lý lão tướng quân nhắc tới chuyện này.
Ngược lại, để Tần sĩ dư thượng tấu lật lại vụ án?
Nhưng bất luận thế nào, nếu đã nhắc tới nó, Kỷ Vân Thư cảm thấy không thể không gặp Lý lão tướng quân.
Kỷ Vân Thư nghĩ tới đây, mở miệng nói: "Đa tạ Giang phu nhân đã báo, nhưng việc này liên quan rất rộng, mong rằng Giang phu nhân đừng nhắc tới chuyện ngày hôm nay cùng với bất kỳ người nào khác."
"Ta đã hiểu, Kỷ tiên sinh yên tâm." Giang phu nhân hơi dừng lại, mang theo vài phần áy náy, nói: "Kỷ tiên sinh, tính tình đệ đệ nhà ta tương đối nóng nảy, nhiều lần va chạm với tiên sinh, hy vọng tiên sinh đừng để ở trong lòng."
Nếu như không đề cập tới điều này, Kỷ Vân Thư sớm đã quên.
Nàng cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi!
Lý Triệu là người phương nào, nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền biết, bất quá đó chỉ là một con hổ giấy không răng, người khác rống một câu đều không gầm không cắn.
Đương nhiên, lời này trong lòng nàng biết là được, không cần nói ra.
Kỷ Vân Thư cười sảng khoái, nói: "Sự tình đã trôi qua, không cần nhắc lại nữa, ta cũng không để trong lòng."
Giang phu nhân lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm!
Nhìn thấy bầu trời ảm đạm dường như muốn mưa, Giang phu nhân không ở lại lâu.
Nhưng trước khi rời đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì.
Vì vậy, Giang phu nhân nói với Kỷ Vân Thư: "Đúng rồi, lúc ấy khi Ngự Quốc Công và gia gia ta nói chuyện với nhau ở trong phòng, thật ra trong lúc vô tình ta có nghe được vài câu. Dường như, hai người bọn họ nói về sự tình điều động binh mã, nhưng cụ thể một chút ta đều không rõ ràng lắm."
"Điều động binh mã?"
"Lúc ấy ta cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng chắc hẳn là nó."
Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Đa tạ!"
Sau khi Giang phu nhân rời đi không lâu, Kỷ Vân Thư lập tức đi tìm Cảnh Dung.
Hai ngày nay, mặc dù Cảnh Dung đang dưỡng thương, nhưng cả ngày vẫn luôn đi tới đi lui trong cung ngoài cung, nghe nói vị tướng quân Khúc Khương kia đã vào thành, chiến sự giữa hai nước đang rất căng thẳng, người có tâm tư kín đáo giống như Kỳ Trinh Đế tất nhiên sẽ không lơ là.
Lúc này, Cảnh Dung vừa lúc thay đổi triều phục chuẩn bị tiến cung, nhìn thấy Kỷ Vân Thư đi tới, hắn lập tức phất tay với Lang Bạc, ý bảo Lang Bạc lui ra ngoài.
Lang Bạc cũng hiểu ý lui ra!
Thế giới của hai người, hắn không nên quấy rầy!
Kỷ Vân Thư đi tới.
"Như thế nào? Mấy ngày nay không gặp bổn vương nên nhớ rồi sao?" Cảnh Dung nhướng mày, cợt nhả.
Thật sự không biết xấu hổ!
Kỷ Vân Thư khẽ thở dài một tiếng trong lòng, nhanh chóng đi vào vấn đề chính, nói với hắn: "Ta không có ý định tới quấy rầy Vương gia ngươi đang bận chính sự, nhưng mới vừa rồi Giang phu nhân có tới tìm ta."
"Hả? Bà ta tới nói lời cảm ơn?"
"Đó chỉ là một lý do, chúng ta chủ yếu nói về những gì đã xảy ra 14 năm trước."
Đề cập tới sự tình 14 năm trước, trong lòng Cảnh Dung lập tức trở nên căng thẳng, mang theo giọng điệu hoang mang, nói: "Mười bốn năm trước? Có liên quan với vụ 《Lâm Kinh Án》?"
Kỷ Vân Thư gật đầu.
"Thật ra rất kỳ lạ! Mười bốn năm trước Giang phu nhân không ở kinh thành, bà ta có thể nói điều gì?"
"Mặc dù bà ta không ở kinh thành, nhưng bà ta nói trước khi Ngự Quốc Công xảy ra chuyện, ông ấy từng tới Thanh Châu và gặp Lý lão tướng quân."
"Hả?"
"Ngự Quốc Công và Lý lão tướng quân dường như nói về sự tình liên quan tới điều binh khiển mã."
"Liên quan tới binh mã?"
Cảnh Dung vốn rất thờ ơ, nhưng hiện tại giống như đi qua một tầng sương mù, yên lặng không lên tiếng.
Kỷ Vân Thư nhìn hắn vài lần, hỏi: "Vương gia đang nghĩ gì vậy?"
Hắn cúi người, hai tay chắp sau lưng và tiến về phía trước vài bước, giọng điệu trầm ấm nói: "Ngự Quốc Công và Lý lão tướng quân vốn có quan hệ rất tốt, nếu như Ngự Quốc Công rời kinh và tới Thanh Châu gặp ông ấy cũng chẳng có gì lạ. Ngoài ra, năm đó Lý lão tướng quân tay nắm trọng binh, đề cập tới chuyện điều binh khiển mã cũng là điều bình thường."
"Vì thế ý của ngươi cảm thấy việc này hoàn toàn không liên quan tới 《Lâm Kinh Án》?"
"Không hoàn toàn như thế, những gì Giang phu nhân nói là thật, sau khi Ngự Quốc Công trở về từ Thanh Châu, trong phủ lập tức xảy ra chuyện. Nếu nói đây là sự trùng hợp, vậy thì nó quá trùng hợp."
Kỷ Vân Thư yên lặng, muốn lắng nghe hắn nói tiếp.
Cảnh Dung suy nghĩ một lát trước khi nói với nàng: Mặc dù "《Lâm Kinh Án》cấp bách giống như lửa sém lông mày, nhưng hiện nay tạm thời hãy gác lại đã."
"Gác lại? Vì sao?"
Cảnh Dung giải thích: "Biên cương đang hỗn loạn, phụ hoàng ân chuẩn cho tướng lãnh của đối phương vào kinh. Trong khoảng thời gian này, có lẽ sẽ rất bận, việc khai quan cần phải gác lại đã."
Trong khi nói, hắn lại thở dài một tiếng.
Chẳng trách Cảnh Dung luôn phải chạy qua chạy lại trong cung ngoài cung.
Kỷ Vân Thư cũng biết tầm quan trọng của việc này.
Nói rõ hơn một chút, lần này hai nước gặp nhau là để đàm phán. Nếu như đi đến được một thỏa thuận, chiến sự có thể sẽ không xảy ra, nếu không, bọn họ sẽ gặp lại nhau ở trên chiến trường!
Kỷ Vân Thư nhấp môi, nói: "Một khi đã như vậy, trong khoảng thời gian này ta muốn đi tới Thanh Châu."
"Không được!"
Nàng bị bác bỏ ngay lập tức!
"Vì sao?"
Cảnh Dung nói với thái độ kiên quyết: "Không có bổn vương ở bên cạnh nàng, nàng không thể đi đâu. Nàng muốn chết, nhưng bổn vương lại không có thời gian nhặt xác cho nàng."
Lăn!
Trong lòng Kỷ Vân Thư lập tức dâng lên một đống lửa giận, suýt nữa đã phát tác ra ngoài.
Cái miệng này, đợi đến ngàn năm sau khi nàng có may mắn quay lại về thời hiện đại, nàng nhất định phải cạy nó ra, tỉ mỉ nghiên cứu một phen.
Tuy nhiên, tính nàng rất ôn hoà, tất nhiên sẽ không bộc lộ cơn giận, nàng đơn giản quay đầu đi.
Sau đó nàng nói một tiếng.
"Hay là... Vương gia muốn giam cầm ta?"
Cảnh Dung nhíu mày: "Nàng biết bổn vương không có ý này, nhưng nàng là yêu tinh gây hoạ, đi đâu đều có thể xảy ra chuyện. Bổn vương vì nàng, toàn thân đều mang thương tích lớn lớn bé bé, nàng có thể thông cảm với bổn vương một chút, để bổn vương sống thêm vài năm nữa."
Thật đủ đáng thương!
Nhưng ——
"Hai vấn đề này không liên quan tới nhau." Kỷ Vân Thư phản bác.
"Có gì khác nhau? Nàng đi Thanh Châu, bổn vương có thể an tâm chờ ở kinh thành hay sao? Nếu nửa đường nàng xảy ra chuyện, trái tim này của bổn vương, chỉ sợ sẽ tan vỡ mất."
Giọng điệu của hắn mang theo đau đớn!
Kỷ Vân Thư bị hắn nói như vậy, lỗ tai đều đỏ lên, nàng lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đối diện với ánh mắt cực nóng của Cảnh Dung, sau đó, đổ lên người hắn một chậu nước lạnh.
Nàng nói: "Chuyện biên cương cấp bách, mặc dù phải gác lại《Lâm Kinh Án》, nhưng không thể trì hoãn quá lâu. Ta tới kinh thành cũng là vì vụ án này, chỉ hy vọng sớm điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt. Thanh Châu cách kinh thành không xa, chờ sau khi gặp được Lý lão tướng quân, hỏi chi tiết về cuộc gặp giữa ông ta và Ngự Quốc Công, ta sẽ lập tức trở về, sẽ không dừng lại. Nếu như ngươi lo lắng ta chạy mất, có thể lưu Vệ Dịch lại, ta sẽ không thể vứt bỏ hắn đi."
Nàng đã dùng Vệ Dịch để thương lượng với hắn!
Nhưng Cảnh Dung vẫn không khiến mình bị đẩy vòng vòng.
"Không có gì có thể thương lượng." Hắn vẫn giữ thái độ kiên quyết, nói tiếp: "Cho dù bổn vương an bài cao thủ đi theo bảo vệ nàng suốt cả chặng đường, bổn vương cũng không an tâm khi nàng không ở bên người bổn vương. Tóm lại, đợi sau khi giải quyết xong chuyện biên cương, bổn vương sẽ đích thân mang nàng đi tới Thanh Châu. Hơn nữa, tính tình Lý lão tướng quân rất cổ quái, nàng một mình tới đó, ông ta chưa chắc sẽ gặp nàng, nhưng nếu bổn vương ở đó, ông ta không dám không gặp."
Địa vị Vương gia được nâng lên thật cao!
Căn bản khiến Kỷ Vân Thư không có cơ hội phản bác!
Lúc này, thị vệ tới bẩm báo.
"Vương gia, người trong cung tới."
Cảnh Dung gật đầu.
Thái giám cúi đầu và bước từng bước nhỏ tiến tới, hai tay để ở hai bên.
Sau đó cung kính chắp tay: "Hoàng thượng có lệnh, truyền Dung Vương lập tức tiến cung."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi Dung Vương, Hoàng thượng nói, đám tướng quân Khúc Khương hiện tại đã tiến cung, tuyên Vương gia lập tức tới đó nghị sự."
"Hiện tại đã tiến cung?"
"Vâng!"
Chuyện quá khẩn cấp, Cảnh Dung không dám chậm trễ thời gian.
Hắn gật gật đầu: "Đã biết, bổn vương lập tức tiến cung."
Thái giám vẫn chưa rời đi, thay vào đó lại chuyển ánh mắt tới trên người Kỷ Vân Thư.
Thái giám cung kính chắp tay, nói: "Kỷ tiên sinh, Tiêu Phi nương nương có chỉ, truyền ngài ngay lập tức tiến cung."
Cái gì?
Kỷ Vân Thư kinh sợ!
Chẳng lẽ nữ nhân kia, lại muốn nói với nàng về những chuyện bay trên bầu trời, chạy dưới mặt đất?