Edit & Dịch: Emily Ton.
Kỷ Vân Thư mở tờ giấy ra!
Phía trên là dày đặc nét chữ đẹp tinh tế!
Kỷ Vân Thư trước tiên nhìn vào chỗ ký tên, trên đó, không ngời là tên Mị Hương Nhi!
Hả?
Trái tim nàng trở nên căng thẳng, chẳng lẽ Mị Hương Nhi đã nhét vào trong trang phục của nàng?
Nàng cẩn thận trải tờ giấy ra, phía trên viết rất rõ ràng:
Kỷ cô nương, nếu cô nương có thể nhìn thấy phong thư này chứng tỏ trời cao muốn cô nương còn sống. Và ta, rất có khả năng đã chết. Ta muốn nói một tiếng xin lỗi với cô nương.
Phong thư này, ta còn muốn nhờ cô nương giúp ta chuyển cho một người khác.
.............
Kỷ Vân Thư cẩn thận đọc qua từng chữ.
Cho đến xem khi nàng đọc xong một chữ cuối cùng, bàn tay nàng run lên, tờ giấy suýt nữa rơi xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, cảm giác bất an lúc trước khi nàng ở trong ngôi nhà tranh lại bắt đầu bùng lên.
Nha đầu nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của nàng, thật cẩn thận hỏi, "Kỷ tiên sinh, ngài không sao chứ?
"......"
"Kỷ tiên sinh?"
Kỷ Vân Thư nắm chặt tờ giấy trong tay, lập tức vọt ra ngoài phòng, chuẩn bị đi tìm Cảnh Dung.
Nhưng, ngay khi nàng vừa đi tới cửa, vừa lúc đụng phải Lang Bạc đang vội vã.
Nàng dường như ý thức được điều gì, lập tức hỏi Lang Bạc, "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Sao tiên sinh biết được?"
"Có phải hay không?"
Lang Bạc lập tức gật đầu, "Tiểu thư Nguyễn gia đã mất tích vào buổi tối hôm qua."
Quả nhiên!
"Vương gia nói ta tới thông báo với tiên sinh một tiếng."
"Nhanh, lập tức dẫn người tới gian nhà tranh kia, tiểu thư Nguyễn gia chắc hẳn là đang ở đó."
"Sao tiên sinh biết được?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy."
Lang Bạc ngây người một lúc, mặc dù không hiểu rõ nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị đi thông báo với Cảnh Dung và Kinh Triệu Doãn.
Sau khoảnh khắc, Kỷ Vân Thư chộp lấy hắn, vội vàng nói, "Ta cũng đi cùng."
"Tiên sinh vẫn nên đừng đi, Vương gia nói........."
"Ta cần phải đi." Kỷ Vân Thư cực kỳ kiên quyết.
Mặc dù Lang Bạc có chút do dự, nhưng cũng biết bản thân mình không thể lay chuyển được nàng, đành phải mang nàng theo. Sau đó, hắn vừa sai người chuẩn bị xe ngựa, vừa đi thông báo với Cảnh Dung.
Xe ngựa chuẩn bị xong, Kỷ Vân Thư vừa mới bước lên, Cảnh Dung cũng đã lên theo.
Hắn ra lệnh với bên ngoài, "Xuất phát!"
Xe ngựa ngay lập tức khởi hành.
Đôi mắt Kỷ Vân Thư mở lớn nhìn hắn, giờ phút này trên người hắn vẫn mang vết thương đầy mình, nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng, nói "Thương thế của Vương gia chưa lành, vẫn nên......"
"Nàng cho rằng bổn vương là một cô nương hay sao? Không được phép ngã? Không được phép bị thương?"
"Nhưng............"
"Không có nhưng! Nhìn vụ án này có vẻ giống như đang lột vỏ hành, hết lớp này đến lớp khác, khiến người không thể tưởng tượng được." Cảnh Dung cau mày, hỏi tiếp, "Lang Bạc nói với ta, hắn còn chưa báo cho nàng biết về chuyện tiểu thư Nguyễn gia mất tích, nàng đã vọt ra ngoài, thậm chí nhận ra được đã xảy ra chuyện. Có phải nàng đã phát hiện ra điều gì hay không?"
Kỷ Vân Thư gật đầu, "Thật ra sau khi ta tỉnh lại thì cảm thấy việc này có chút khác thường, Vương gia chắc hẳn còn nhớ rõ ta từng nói, mảnh vải bố trắng ở trên Lương Sơn có một mùi hương đúng không?"
"Nhớ rõ!"
"Lúc ấy khi ta ở bên ngoài nhà tranh, bị người bịt kín miệng, ta lại ngửi thấy được mùi hương kia, sau khi tỉnh lại, bên người chính là Mị Hương Nhi. Ta cho rằng, mùi hương kia chắc hẳn phát ra từ trên người nàng. Tuy nhiên, ta đã tiếp xúc gần gũi với nàng rất nhiều nhưng không liên tục ngửi được mùi hương này, thật sự rất kỳ lạ."
"Không những như vậy, một người khác chết trong lửa lớn là ca ca của Mị Hương Nhi, ta từng nắm qua tay hắn và nhận ra xương hắn rất giòn, hơn nữa bị chứng bệnh loãng xương nghiêm trọng. Người bị bệnh này, đôi tay căn bản không thể nào dùng lực, trong khi đó đôi tay người chết đều bị một đao chém đứt, vì thế không có khả năng do ca ca nàng chém, và ta đã cho rằng hung thủ chính là Mị Hương Nhi."
"Sau đó thì sao? Nàng nghĩ như thế nào?"
Nàng trầm tư một lúc lâu, sau đó tiếp tục nói, "Ngay khoảnh khắc ta bị bịt miệng ở bên ngoài nhà tranh, trong lòng ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Lúc ấy, gáy ta nằm ở trước ngực người nọ. Có thể thấy được, người kia khá cao, nhất định cao hơn ta rất nhiều. Tuy nhiên, chiều cao của Mị Hương Nhi gần như gần bằng ta, hơn nữa mùi hương kia, càng khiến ta cảm thấy rất có khả năng hung thủ còn có một người khác. Thật không may, Mị Hương Nhi và ca ca nàng đã chết. Ta lo lắng do ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi ta nhìn thấy phong thư này............"
Trong khi nói, nàng rút tờ giấy ra từ trong ống tay áo, đưa cho Cảnh Dung.
Trong lòng Cảnh Dung tràn ngập nghi vấn, tiếp nhận tờ giấy và lướt qua một lần.
Sau khi xem xong, sắc mặt cũng giống như Kỷ Vân Thư lúc trước khi nàng vừa đọc xong.
Hừm.
Trên mặt hắn vừa sốc, vừa mang theo một chút đồng cảm.
Thậm chí, còn có phẫn hận!
Trong lúc nhất thời, tâm tư hai người đều trở nên nặng nề.
........
Sau khoảng thời gian nửa nén hương, rốt cuộc đã tới ngôi nhà tranh.
Bởi vì bị lửa lớn đốt mấy canh giờ, toàn bộ bốn phía nhà tranh đều giống như phế tích, khắp nơi đều bị đốt thành tro, một mảnh đen nhánh.
Trong không khí, còn mang theo mùi gỗ cháy khó ngửi khiến người sặc mũi!
Sau khi xuống xe ngựa Kỷ Vân Thư mới phát hiện ra, thì ra đám người Kinh Triệu Doãn cũng theo tới đây.
Thậm chí, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân cũng tới. Hai người ăn mặc hoa lệ, trên người mang đầy đồ trang sức, vô cùng loá mắt.
Hai người đỡ nhau, nước mắt bắt đầu rơi.
Nguyễn phu nhân chộp lấy Kinh Triệu Doãn nức nở, "Đại nhân, ngài nhất định phải cứu nữ nhi của ta, ngàn vạn không thể xảy ra chuyện."
Mặc dù Kinh Triệu Doãn không phải là hán tử sắt đá, nhưng nhìn thấy có người khóc, không thể không có chút bất đắc dĩ.
Kinh Triệu Doãn thở dài một tiếng, đành phải an ủi nói, "Các ngươi yên tâm, bản quan nhất định sẽ tìm được Nguyễn tiểu thư."
"Không phải hung thủ đã bắt được rồi hay sao? Vì sao nữ nhi của ta vẫn bị người bắt đi?"
Nguyễn phu nhân vốn khóc lóc lo lắng, đột nhiên lên tiếng mắng hỏi.
"Điều này........."
Kinh Triệu Doãn không thể nào trả lời.
Ngay sau đó, Nguyễn phu nhân nhắm về phía Kỷ Vân Thư, tiến về phía nàng và hét lên, "Ngươi chính là Kỷ tiên sinh, đúng không? Không phải vụ án này đã kết thúc rồi hay sao? Không phải hung thủ đã chết rồi hay sao? Vì sao lại nhảy ra một hung thủ nữa? Vì sao? Nếu như nữ nhi ta thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi bù đắp cho nữ nhi ta thế nào?"
Nguyễn phu nhân lòng đầy căm phẫn!
Kỷ Vân Thư không nói một lời!
Tuy nhiên, Nguyễn lão gia vẫn còn lý trí, kéo Nguyễn phu nhân trở về.
Cảnh Dung ở một bên, sắc mặt rõ ràng đen lại. Chưa nói tới nữ nhân của hắn giúp các ngươi tra án nên mới bị thương, trái lại còn bị chỉ trích, thật sự là tức chết hắn.
Hắn nhăn mày lại, vốn định nói gì đó, nhưng bị Kỷ Vân Thư kéo lại.
Nàng lắc đầu về phía hắn, nhẹ giọng nói, "Quên đi!"
Cảnh Dung buồn bực lầm bầm một tiếng, đành phải bỏ qua.
Lúc này, Kinh Triệu Doãn tiến lên chắp tay với Kỷ Vân Thư, "Tiên sinh, vì sao ngài có thể kết luận tiểu thư Nguyễn gia đang ở chỗ này?"
Kỷ Vân Thư nhìn về phía đống đổ nát, nhìn phía trên than đen, có rất nhiều dấu chân hỗn loạn, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn, hung thủ mang theo Nguyễn tiểu thư, nhất định đang ẩn giấu ở trong tầng hầm ngầm kia.
"Kinh Triệu Doãn, ngài mang theo người canh giữ ở bên ngoài, không cần đi vào cùng ta, một mình ta đi là được.
"A?"
Kinh Triệu Doãn chết lặng, Cảnh Dung dịch qua một bước, chắn phía trước nàng.
Vẻ mặt lạnh như băng, tràn đầy tức giận, lên giọng Vương gia mệnh lệnh nói.
"Kỷ tiên sinh, từ giờ phút này bổn vương ra lệnh cho ngươi, sau này hành sự, nếu như bổn vương không ở bên cạnh ngươi, ngươi tuyệt đối không thể đi một mình. Nếu không, ta nhất định không buông tha ngươi."
Ý trong lời của hắn dường như đang muốn nói, "Nếu như nàng còn dám hành động một mình, hắn sẽ ném nàng lên giường, tuyệt đối không tha cho nàng.
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư cảm thấy hơi sợ một chút, đành phải gật đầu.
Khoảnh khắc sau, Cảnh Dung ra lệnh cho mọi người, "Tất cả chờ ở bên ngoài, bổn vương và Kỷ tiên sinh sẽ đi vào trong đó."
"Vâng!"
Hắn túm cổ tay mảnh khảnh của nàng, đi vào trong đống đổ nát.
........
Trong khi đó, trong tầng hầm ngầm âm u!
Một người khoác áo choàng trùm đầu đang đứng ở bên cạnh tấm ván gỗ kê cao, trong tay cầm một con dao mổ sắc bén.
Và trên tấm ván, chính là tiểu thư Nguyễn gia Nguyễn Nhã Nhi đã bị trói lại.
Bởi vì miệng nàng đã bị nhét kín nên chỉ có thể mở to hai mắt ra nhìn, dùng sức giãy giụa.
Toàn bộ trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi vô tận!