Dung Vương phủ.
Vừa mới vào phủ, một thân ảnh đã cấp tốc chạy vội về phía Kỷ Vân Thư, choàng tay ôm lấy nàng.
Toàn bộ người nàng, nháy mắt chìm vào trong vòng tay của Vệ Dịch, bị Vệ Dịch ôm rất chặt.
"Thư nhi, ngươi đi đâu vậy?"
Vệ Dịch nói giọng nghẹn ngào.
Nhưng ——
Ánh mắt Kỷ Vân Thư, thay vì nhìn Vệ Dịch, nàng lại nhìn về phía Cảnh Dung, đối diện với ánh mắt của hắn.
Sắc mặt Cảnh Dung tái nhợt, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, hai hàng lông mày hạ thấp xuống, yên lặng rời đi.
Nhìn thân ảnh kia cô đơn rời đi, Kỷ Vân Thư không ngờ lại cảm thấy có chút thương cảm.
Đúng vậy, chính là thương cảm!
Nàng buồn tới mức cảm thấy cổ họng hít thở không thông bởi cảm xúc càng ngày càng tăng. Nàng vừa mới hồi phục tinh thần lại, mặt đỏ lên, nói với Vệ Dịch.
"Vệ Dịch, ngươi buông ra ta trước đi."
"Không muốn!"
"Nhưng trên người ta rất đau."
Vừa nghe điều này, Vệ Dịch ngay lập tức buông nàng ra, thần sắc lo lắng hoang mang hoảng loạn, lùi ra sau một bước, hai tay treo ở hai bên, không dám tiếp tục chạm vào thân thể nàng.
"Xin lỗi Thư nhi, có phải ta khiến Thư nhi đau hay không?"
"Không phải. Vệ Dịch, chúng ta đi về trước được không?"
"Ân!"
Hắn gật đầu thật mạnh.
Trở lại Đông Uyển, Kỷ Vân Thư lập tức rửa mặt chải đầu, một nha đầu đưa thuốc mỡ tới cho nàng, nói rằng Vương gia phân phó, dược này có thể giúp giảm sưng giảm đau.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, không nói gì.
Sau khi đóng cửa phòng lại, nàng từ từ cởi quần áo ra, lộ ra sau lưng mịn màng phủ đầy vết thương. Nàng cong tay xuống, cực kỳ vụng về tra dược phía sau lưng mình. Khi dược chạm vào miệng vết thương, nàng nhíu mày cắn răng chịu đựng cơn đau.
Chịu đựng đau đớn, nàng lấy mặt nạ trên nửa khuôn mặt xuống.
Trong gương, phản chiếu một vết sẹo dài trên mặt bên trái của nàng, miệng vết thương đã khép lại, nhưng vết sẹo kia, dường như đã nạm vào trong da thịt nàng.
Nếu nhìn qua, cũng không cảm thấy dữ tợn!
Kỷ Vân Thư từ khi sinh ra đã có sẵn khí chất kia, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ, cho dù bị người không cẩn thận dùng móng tay chích ở trên cánh hoa một lỗ hổng.
Có chút tàn khuyết, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó.
Thịch thịch thịch......
Có người gõ cửa.
Vệ Dịch hét lên ở bên ngoài, "Thư nhi, Thư nhi đã khỏe rồi sao?"
Nàng cầm quần áo và kéo bả vai lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Trong tay Vệ Dịch bưng một chén thuốc, đưa tới trước mặt nàng, nhanh chóng nói, "Thư nhi, đây là thuốc của Thư nhi, Thư nhi bị thương, cần phải nhanh chóng uống thuốc mới được. Thuốc này là ta tự nấu, không đúng không đúng, thật ra, là những tỷ tỷ đó giúp ta cùng nhau nấu. Thư nhi nhanh uống khi nó còn nóng, như vậy mới sớm khỏe lại."
Hốc mắt nàng đỏ lên vì cảm động trong lòng, nhận lấy bát thuốc.
Ngay sau đó, Vệ Dịch lại đưa cho nàng một viên kẹo đường.
Hắn tươi cười nói, "Thư nhi đừng sợ, khi uống thuốc, ăn một viên kẹo đường sẽ không cảm thấy đắng. Trước kia khi ta bị bệnh uống thuốc, nương luôn nói với ta như vậy, kết quả thật sự không đắng một chút nào."
"Vệ Dịch, cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm ơn, ta muốn chăm sóc Thư nhi."
Nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời, tràn ngập sức sống hồn nhiên và thiện ý nhất của tuổi trẻ.
Bộ dáng hồn nhiên kia, vô cùng sinh động diễn ra ở trước mắt người.
Nàng bỏ hạt sen đường trong tay vào trong miệng, chậm rãi uống hết bát thuốc kia.
Và lúc này, đêm đã khuya, qua một hai canh giờ nữa sẽ đến giờ Mão (5-7h sáng).
Vệ Dịch ngoan cố không chịu quay lại phòng mình, chỉ muốn trông chừng nàng, cuối cùng, nàng đành phải để cho hắn ở lại.
Có lẽ do quá mệt mỏi, Kỷ Vân Thư lên giường nghỉ ngơi, Vệ Dịch vẫn luôn ngồi ở trên ghế một bên, cặp mắt tròn trịa luôn gắt gao nhìn nàng.
Sợ nàng lại biến mất không thấy.
........
Hôm sau.
Khi Kỷ Vân Thư thức dậy, Vệ Dịch vẫn còn ngủ ở trên bàn.
Nàng mặc xong quần áo, rửa mặt chải đầu, không muốn đánh thức hắn, vì vậy nhẹ nhàng mở cửa ra, ngồi ở trong viện. Sau đó từ bên hông, lấy ra một mảnh vải bố màu trắng.
Nàng gần như mất nửa mạng mới lấy được thứ này, may mắn lúc lăn xuống núi không bị rớt mất, nếu không, thật sự là muốn khóc.
Vải bố trắng trong tay hình chữ nhật, có cảm giác không phải là vải thô, mà là vải bố.
Phía trên cũng không có thêu thùa gì!
Nhưng —
Khi ngón tay nàng nhẹ nhàng chà xát ở mặt trên.
Nàng cảm thấy có chút dầu mỡ, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
"Mùi mỡ heo!" Nàng đưa ra kết luận, nhưng cảm thấy có đôi chút kỳ lạ, ngoài miệng lẩm bẩm kỳ quái, "Nếu như miếng vải này là của tiều phu dùng để lau mồ hôi, phía trên nên có mùi mồ hôi mới đúng, vì sao lại có mùi mỡ heo?"
Nàng lại ngửi ngửi thêm một chút.
Nhíu mày, "Mùi son phấn!"
Điều này khiến nàng càng cảm thấy kỳ lạ hơn, một mảnh vải bố trắng đầy mùi mỡ heo, vì sao còn có mùi son phấn nữ nhân?
Bởi vì suy nghĩ quá xuất thần, nàng vẫn chưa chú ý tới từ khi nào Cảnh Dung đã đứng ở phía sau lưng mình.
Cho đến Cảnh Dung lên tiếng, "Vì một mảnh vải bố trắng, ngay cả mạng đều không cần. Miếng vải này, là của tình lang nàng lưu lại?"
"......"
Vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung mặc một bộ áo gấm màu xanh, cả người thần thanh khí sảng, không thấy một chút bộ dạng đáng thương của ngày hôm qua.
Nàng mở miệng vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng nuốt trở lại, vẫn ngồi chỗ cũ.
Hiện tại, nàng thật sự có chút sợ hắn.
"Ban ngày ban mặt, ta sẽ không ăn nàng." Cảnh Dung trêu chọc nàng.
Hai vai nàng trầm xuống, bộ dáng cực kỳ bất đắc dĩ.
Sau đó rũ mi, "Ta không phải sợ ngươi ăn ta, chỉ là hiện nay, ta đang suy nghĩ về vụ án."
"Nói nghe một chút!"
Đơn giản, Cảnh Dung nâng áo choàng lên, ngồi xuống ở ghế đá bên cạnh nàng.
Kỷ Vân Thư nghiêm sắc mặt, cầm mảnh vải bố trắng trong tay, nói, "Miếng vải này, ta đã tìm thấy được ở trên Lương Sơn. Ta không thể chắc chắn, rốt cuộc cái này có liên quan tới vụ án hay không. Tuy nhiên, miếng vải trắng này, có chút kỳ lạ."
"Kỳ lạ như thế nào?"
"Nếu nó lưu lại ở trên núi, khả năng lớn nhất chắc hẳn là của tiều phu, trên đó nên là mùi mồ hôi mới đúng. Nhưng trên miếng vải này, lại có một mùi mỡ heo, còn có mùi son phấn nhè nhẹ."
"Có thể là mùi hương trên người của ngươi."
"Không phải!" Kỷ Vân Thư phủ quyết, "Mùi hương không giống nhau."
Nàng vừa nói câu này, Cảnh Dung cũng bắt đầu tò mò, cầm miếng vải lên mũi ngửi ngửi, nhưng cho dù hắn ngửi như thế nào, cũng không ngửi được gì.
Hắn kỳ lạ hỏi, "Ngươi là chó hay sao? Lần trước vụn gỗ nho nhỏ kia ngươi cũng có thể ngửi được mùi rượu, hiện giờ một miếng vải bố trắng bình thường như vậy, sao ngươi có thể ngửi được mùi son phấn?"
Quả thực rất bí ẩn!
Nàng cười chua xót, nói, "Có lẽ, đời trước của ta là một con chó trung thành của cảnh sát."
Cảnh sát?
Đó là thứ gì?
Kể từ khi Cảnh Dung gặp nàng, hắn đã nghe rất nhiều từ kỳ lạ thoát ra khỏi miệng nàng, không thể không có chút tò mò.
"Nàng rốt cuộc là ai?" Những lời này hắn hỏi có chút đột ngột.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, "Vương gia có bị mất trí nhớ hay không?"
"Không!"
"Ồ!" Nàng nghẹn một câu.
Xem như đó là một cách thông minh để tránh đi câu hỏi của Cảnh Dung.
Không thể nào giải thích được, mũi của Kỷ Vân Thư nhanh nhạy như vậy, có lẽ chính là do lão ba pháp y của nàng huấn luyện ra.
Ông ấy là một pháp y kỳ cựu, độ nhạy bén của cái mũi rất quan trọng. Từ nhỏ, nàng đã bị lão ba bắt dùng hướng pháp phát triển theo hướng của ông ấy, bắt nàng ngửi nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái trong một thời gian dài. Ngay cả khi nhắm mắt lại, nàng đều có thể phân biệt được là nước trong hay nước muối.
Cũng may, đây cũng xem như là một kỹ năng đặc biệt của nàng!
Giúp nàng phá rất nhiều vụ án!