Edit & Dịch: Emily Ton.
Sau khi trả roi về chỗ cũ, Kỷ Vân Thư lui về phía sau, lảo đảo một cái suýt té ngã, may mắn Kiều Tâm đứng sau lưng đã đỡ lấy nàng.
Kỷ Vân Thư đồng thời cũng bắt lấy cánh tay Kiều Tâm, nhanh chóng vén ống tay áo của nàng ấy lên và nhìn thoáng qua, sau đó lập tức kéo ống tay áo xuống.
Thần không biết, quỷ không hay!
"Tiên sinh không có việc gì chứ?" Kiều Tâm hỏi.
Biết rằng "nam nữ thụ thụ bất thân", Kỷ Vân Thư lập tức tránh ra xa, cúi đầu: "Đa tạ Kiều Tâm cô nương."
"Thật tốt là tiên sinh không bị ngã."
Vào lúc này, Chu lão gia bước vào phòng.
Kỷ Vân Thư đi lên trước.
"Chu lão gia, ta thấy sắc trời cũng không còn sớm, không biết hôm nay có thể ở lại quý phủ một đêm hay không?."
"Đương nhiên có thể, chỉ cần tiên sinh không chê. Thật ra, sự tình của tiểu nữ đã phiền toái đến tiên sinh." Giọng Chu lão gia thê lương, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, cố nén để mình không khóc.
Chu lão gia cũng thật là khổ, có được một đứa con gái duy nhất, sao cứ mất đi như thế?
"Chu lão gia yên tâm, án này đã đến nha môn, tức là sự tình của Lưu đại nhân, cũng là sự tình của tại hạ, nhất định sẽ đưa ra một công đạo cho Chu tiểu thư."
"Nữ nhi của ta, nàng rất biết nghe lời, tính tình cũng rất tốt, trước nay chưa từng cãi nhau với người khác, vì thế ta nghĩ không ra người nào có thể sẽ hạ độc thủ như thế."
Sắc mặt Chu lão gia rất tang thương, những quầng thâm trên mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng hung thủ là ai, Kỷ Vân Thư hiện tại vẫn chưa thể phán đoán, tự nhiên cũng không dám nói ra.
"Nếu chu lão gia không chê, có thể chuẩn bị hai gian phòng được không?" Một giọng nói truyền đến từ cửa.
Không cần nhìn, Kỷ Vân Thư cũng biết đó là Cảnh Dung. Nam nhân kia, sẽ không bị ràng buộc với chính mình đi?
Cảnh Dung mang vào trong phòng từng luồng gió mát, phong cách và tư thái đều mang một luồng khí cao quý, không tương thích với bầu không khí tang thương lúc này của Chu gia.
"Ngươi là?" Chu lão gia không rõ, hỏi.
Cảnh Dung nâng lên đôi mắt thâm đen: "Tại hạ là bằng hữu của Kỷ tiên sinh, hôm nay đến cùng với hắn."
"Thì ra là bằng hữu Kỷ tiên sinh, vậy tự nhiên cũng là khách quý." Chu lão gia lập tức lệnh cho quản gia: "A Tĩnh, nhanh chóng chuẩn bị hai gian phòng."
"Vâng." Quản gia đáp.
Kỷ Vân Thư nhìn về phía Cảnh Dung, vừa lúc gặp phải tầm mắt hắn, cặp mắt ẩn sâu trong nụ cười.
Nhìn xem vẻ đắc ý của hắn, cũng không biết ở lại Chu gia có thể có điều gì khiến hắn cao hứng?
Long sàng gối ấm không cần, chạy tới ngủ trên gỗ Hồng Mộc Bản, ham mê này, kỳ quái!
Thật là kỳ quái!
Kỷ Vân Thư trộm nhìn hắn nhiều lần, nhưng nét mặt bên ngoài vẫn không thay đổi.
Trời cũng không còn sớm, Huyện thái gia cũng mang theo nha dịch chuẩn bị trở về.
Ngay khi hắn bước về phía trước, Kỷ Vân Thư kéo Huyện thái gia đến một bên, ở bên tai hắn không biết đã nói chút gì, Huyện thái gia gật đầu, chớp hai mắt, cong eo đi đến trước mặt Cảnh Dung và mở miệng.
"Dung Vương, hạ quan sẽ rời đi trước, ngài có bất luận phân phó gì, chỉ cần sai người tới nha môn thông báo một tiếng."
"Ngươi mang Lang Đỗ về nha môn đi, để hắn đêm nay ở trong nha môn, đi theo ngươi."
"Cái... cái gì?" Tròng mắt Huyện thái gia đều như muốn rơi xuống.
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Dung liếc xem xét hắn một cái: "Lỗ tai ngươi không tốt sao?"
Huyện thái gia xua tay!
"Vậy nhanh chóng đi đi, đừng vướng chân vướng tay."
Huyện thái gia gật đầu!
Lang Đỗ cũng ngoan ngoãn nghe lời, cùng nhau rời đi theo Huyện thái gia.
Hậu viện trở lại yên tĩnh, nhưng toàn bộ Chu gia lại lập tức bao phủ trong một mảnh không khí quỷ dị ở trong sương mù dày đặc!
Quản gia đưa Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung tiến đến phòng khách phía đông, hai người cùng nhau đi ở phía sau.
Một thân thể cao thẳng, uy phong hùng vĩ!
Một dáng người gầy nhưng rắn chắc, bước chậm trong những đám mây!
Mắt Kỷ Vân Thư nhìn thẳng, khóe miệng hừ một tiếng rất nhỏ.
"Tiểu nhân chưa nói sẽ không giúp Dung Vương tra án, ngài không cần thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm ta, như thể sợ tiểu nhân chạy mất."
Cảnh Dung câu môi, phản bác: "Bổn vương không cần phải lãng phí năng lượng để nhìn chằm chằm ngươi, huống chi hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên*. Mũ cánh Lưu đại nhân còn đang nắm chặt ở trong tay ngươi!"
*Nguyên văn 和尚跑不了庙: Nghĩa: ngươi có thể chạy nhưng cuối cùng cũng không thoát. (the monk can run away, but the temple won"t run with him; you can run this time, but you"ll have to come back)
"Dung Vương đây là đang muốn uy hiếp ta?"
"Ngươi nếu ngoan ngoãn làm việc thay bổn vương, lấy đâu ra uy hiếp?"
"......."
Kỷ Vân Thư nâng mí mắt lên, mắt trợn trắng.
Vương gia này, chanh chua!