Edit & Dịch: Emily Ton.
Chuyện về biên cương, ép tới nỗi toàn bộ mọi người trong đại điện đều nặng nề không nói.
Đặc biệt là Kỳ Trinh Đế, trên mặt càng thêm u ám, hai nắm đấm đặt trên bàn, nhìn mọi người đang đứng trong điện.
Kỳ Trinh Đế hơi tức giận: "Đã năm năm trôi qua kể từ cuộc chiến cuối cùng của chúng ta với Khúc Khương. Những năm gần đây, Khúc Khương xem như vẫn an phận thủ thường, nhưng hiện nay dấy binh xâm phạm, nhiễu loạn biên cương, đặt Đại Lâm chúng ta ở đâu?"
Một tiếng quyền đánh lên trên bàn.
Trong khi không có ai nói gì, Thái tử Cảnh Hoa bước về phía trước hai bước.
Cực kỳ tự tin, chắp tay nói: "Phụ hoàng, cuộc chiến 5 năm trước, Khúc Khương thất bại, hiện giờ chỉ đang hấp hối giãy giụa, không đủ để đe dọa. Phụ hoàng có thể phái một vị Đại tướng, mang mấy vạn tinh binh tới biên cương, chém những tàn binh tướng nhược của Khúc Khương kia. Sau đó lại thừa thắng xông lên, cùng lúc tiêu diệt Khúc Khương, loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn."
Từng câu từng chữ, có thể thấy được sự tàn nhẫn độc ác!
Tuy nhiên, bao cỏ vẫn chính là bao cỏ!
Nói ra như vậy, tất nhiên đổi lấy là vẻ mặt thất vọng của Kỳ Trinh Đế.
Cảnh Diệc bắt gặp được sắc mặt thất vọng của phụ hoàng mình, khóe miệng yên lặng câu lên một nụ cười mỉa mai, hắn cũng tiến lên.
Nói: "Phụ hoàng, kế sách của Thái tử tất nhiên tốt, nhưng nhi thần cho rằng, Khúc Khương tới xâm phạm, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không để chúng ta bắt dễ như trở bàn tay, thỉnh phụ hoàng cân nhắc."
Khi Cảnh Diệc phân tích, mấy đại thần phía sau cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Và những lời hắn nói, cũng khiến Kỳ Trinh Đế như suy tư điều gì.
Nhưng, Cảnh Hoa không vui chút nào, hắn đi qua chỗ Cảnh Diệc: "Cảnh Diệc, làm đại sự không cần phải lo trước lo sau, cho dù Khúc Khương đã chuẩn bị đầy đủ thì như thế nào. Đại Lâm ta đã chiến thắng chúng một lần, sẽ có thể chiến thắng lần nữa. Nếu như đợi lâu thêm, đến khi biên cương thất thủ, lúc ấy chúng ta mới xuất binh sao?"
"Ta không phải có ý này."
"Vậy thì là ý gì?"
Cảnh Hoa truy vấn.
Cảnh Diệc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn phụ hoàng mình, nói: "Phụ hoàng, ý của nhi thần, bất quá là để phòng vạn nhất. Hiện tại chúng ta có tám vạn quân sĩ đóng giữ biên cương, Khúc Khương chỉ phái ba vạn binh mã, muốn nhiễu loạn tám vạn binh mã. Có thể thấy được trong đó, nhất định có điều kỳ lạ. Vì thế, trước hết chúng ta cần phải nắm giữ toàn cục, mới có thể xuất binh tiêu diệt."
Kỳ Trinh Đế "Ân" một tiếng, đôi mắt sắc bén tinh nhuệ tỏa sáng, giống như hai mặt gương phản chiếu mọi thứ.
Một mặt là chính mình!
Một mặt là Cảnh Diệc!
Không sai, trong số tất cả nhi tử, chỉ có Cảnh Diệc giống mình nhất, tâm tính cũng thế, quyết đoán cũng vậy, đều rất giống!
"Nhi thần cho rằng, trước hết vẫn nên nắm giữ động cơ quan trọng nhất của Khúc Khương." Cảnh Diệc tiếp tục nói.
Cảnh Hoa vẫn không đồng ý, vội vàng nói: "Cảnh Diệc, ba vạn binh mã của Khúc Khương căn bản không đủ để cấu thành uy hiếp, binh mã Đại Lâm ta đủ để ngăn chặn bọn họ, chỉ cần phái binh đi là được. Ngươi nói có điều kỳ lạ, quả thực rất buồn cười."
"Ta biết Thái tử nóng vội, nhưng để suy nghĩ cho Đại Lâm, cho dù xảy ra bất luận sự tình gì, có phải nên cân nhắc rõ ràng trước, sau đó mới đưa ra quyết định hay không?"
"Cân nhắc rõ ràng? Khúc Khương bất quá chỉ là một nước nhỏ mà thôi, Đại Lâm ta binh hùng tướng mạnh, Khúc Khương chỉ có ba vạn binh mã, cho dù có điều kỳ lạ, Khúc Khương có thể có bản lĩnh lớn bao nhiêu mà muốn lật đổ chúng ta?"
"Thái tử......"
Không đợi Cảnh Hoa nói xong, Thái tử đã chuyển hướng tới Kỳ Trinh Đế: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, nên lập tức phái binh tiêu diệt, loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn."
Cảnh Diệc và Cảnh Hoa đều nắm vững ý kiến của mình, hơn nữa không ngừng giằng co!
Đây không phải là lần đầu tiên hai người không hợp ý nhau.
Từ xưa, các hoàng tử trong hoàng thất, vốn luôn có tính cách khác biệt.
Có câu thường nói rằng, rồng sinh chín con, mỗi con mỗi vẻ, có lẽ đây chính là đạo lý này!
"Lời Cảnh Diệc nói rất có đạo lý, thật vô lý khi Khúc Khương bắt đầu khuấy động sau 5 năm an phận, chờ cho tới bây giờ mới bắt đầu khởi binh. Nhưng theo như lời Thái tử đã nói, tất nhiên cũng có đạo lý."
Kỳ Trinh Đế nghi ngờ càng sâu.
Tuy nhiên, Kỳ Trinh Đế lập tức hướng ánh mắt về phía Cảnh Dung vẫn luôn trầm mặc không nói.
"Ngươi suy nghĩ thế nào về tình huống này?"
Trên mặt Cảnh Dung không có bất luận dao động nào, có lẽ là bởi vì lúc ở trên xe ngựa, Kỷ Vân Thư đã cho hắn một hồi chuông cảnh báo.
Cảnh Hoa và Cảnh Diệc vốn đối nghịch, đột nhiên liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái.
Trong một cái liếc mắt này, hai người đều mang theo ý xấu.
Cảnh Dung vẫn đứng nguyên bất động ở chỗ cũ, ngẩng đầu lên, nói: "Nhi thần tán đồng với Cảnh Diệc, lần này Khúc Khương tới xâm phạm, chắc hẳn có dụng ý khác."
Ồ!
Cảnh Diệc có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới, Cảnh Dung sẽ đứng về phía bên mình.
"Ồ, vậy ngươi giải thích thế nào?" Kỳ Trinh Đế hỏi Cảnh Dung.
"Nếu như Khúc Khương thật sự cố ý khai chiến với Đại Lâm ta, sẽ không chỉ mang ba vạn binh mã tiến đến. Hơn nữa, bọn họ chỉ gây nhiễu loạn mà không phải giết chóc, mặc dù tuỳ ý cướp đoạt ở biên cương, nhưng không hề khiến một người bá tánh ở biên cương bị thương. Có thể thấy được mục đích lần này của Khúc Khương, đều không phải muốn khai chiến với nước ta."
"Tiếp tục nói."
"Năm năm trước, Đại Lâm và Khúc Khương khai chiến, khiến trăm họ lầm than, vô số bá tánh đã chết. Phụ hoàng chắc cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết năm đó lặp lại lần nữa. Nếu như nhi thần đoán không sai, Khúc Khương Vương có lẽ cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia, vì thế chỉ phái ba vạn binh mã tiến đến. Tuy nhiên......"
Cảnh Dung dừng lại một chút!
Sau đó tiếp tục: "Đối phương chỉ dựa vào ba vạn binh mã, đã có thể nhiễu loạn tám vạn binh mã biên cương chúng ta. Như vậy, người lĩnh quân Khúc Khương lần này, cũng tuyệt đối không phải là người bình thường."
Từ xưa đến nay, chiến dịch thành hay bại, người tướng quân lĩnh quân là quan trọng nhất.
Và người lĩnh quân lần này của Khúc Khương? Đến tột cùng là ai?
Cảnh Dung từng chữ từng từ, đã phân tích thấu triệt từng chi tiết trong đó.
Kỳ Trinh đế càng thêm tò mò, ngón tay vừa nhấc: "Cho dù đối phương lãnh quân là ai, ngươi có thượng sách để giải quyết việc này hay không?."
Lúc này Cảnh Dung mới bước về phía trước một bước.
Trả lời: "Đối phương vừa không đối đầu trực diện với chúng ta, nhưng cũng không phái sứ thần ra mặt nói nguyên do. Điều này hiển nhiên là đang dùng chiến thuật xung quanh chúng ta. Ý trong này chính là vì đối phương muốn giáp mặt nói chuyện cùng với phụ hoàng. Một khi đã như vậy, sao phụ hoàng không để bọn họ thỏa mãn, gọi vị tướng quân lĩnh binh của Khúc Khương kia, tuyên hắn tới cung gặp mặt. Đợi sau khi hắn nói rõ ý đồ, sau đó đưa ra quyết định cũng không muộn. Nếu hai bên có thể đạt được thỏa thuận chung, bá tánh không cần phải lâm vào cảnh lo lắng về những trận chiến khủng khiếp lần nữa. Tin chắc rằng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Khúc Khương Vương vẫn do dự không hạ lệnh khai chiến."
Ngay sau khi Cảnh Dung nói xong, Cảnh Diệc một bên cũng lập tức nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng nghĩ giống như Cảnh Dung, đều cảm thấy lần này Khúc Khương tới xâm phạm rất có vấn đề. Theo như lời Cảnh Dung đã nói, cũng đúng là ý của nhi thần, không bằng hãy tuyên vị tướng lãnh Khúc Khương kia tiến cung. Thứ nhất, cũng coi như có thể nhìn thấy được vị tướng quân mưu trí hơn ngươi kia. Thứ hai, cũng có thể biết được dụng ý chân chính của Khúc Khương, sau đó bốc thuốc đúng bệnh."
Cảnh Diệc phụ họa như thế, thật giống như đang muốn ôm công!
Một bên, sắc mặt Thái tử Cảnh Hoa cực kỳ khó coi.
Hai người kia, từ khi nào lại ăn ý như vậy?
Kỳ Trinh đế suy nghĩ một lúc, hỏi những đại thần ở phía sau: "Các khanh cảm thấy như thế nào?"
Mấy đại thần nhìn lẫn nhau vài lần, sau đó có Binh Bộ Thượng Thư Liễu đại nhân tiến lên.
Chắp tay nói: "Vi thần cảm thấy, Dung Vương và Dược vương nói rất chính xác."
Bởi vì các đại thần đều rất rõ ràng, lúc này, Thái tử đơn độc một phương, trong khi Cảnh Diệc và Cảnh Dung đều đứng về một phương.
Không bằng đứng ở phía Cảnh Dung và Cảnh Diệc, một phía mạnh hơn không thể ngã.
Kỳ Trinh đế cẩn thận suy nghĩ sâu xa một hồi, sau đó đưa ra chủ ý.
"Một khi đã như vậy, tốt, truyền ý chỉ của trẫm, lập tức truyền triệu tướng lĩnh Khúc Khương tiến cung, cần phải lấy lễ sứ thần hậu đãi."
"Vâng."
Kỳ Trinh đế cũng có chút mệt mỏi, đặt khuỷu tay để ở trên bàn, day huyệt Thái Dương khó chịu của mình, xua xua tay, cho toàn bộ thối lui.
Sau khi tất cả mọi người đều đã thối lui, trong điện khôi phục lại an tĩnh.
Trong lòng Kỳ Trinh Đế, không thể không bắt đầu có chút lo lắng và phòng bị.
Vừa rồi Cảnh Dung như vậy, khiến hắn nhớ tới một người.
Một người......
Người vừa thông minh, vừa thâm tàng bất lộ! (Giấu mình rất sâu)
Người rất nhạy bén, nhưng vững vàng bình đạm!
Và thường thì người như vậy, giống như một con bò cạp độc nho nhỏ, nhìn như không có chút lực uy hiếp nào, nhưng một khi châm đuôi vào xương cốt người, ngay lập tức sẽ khiến người đi vào chỗ chết.