Cảnh Dung đứng ở đối diện với nàng, nhìn thấy trên khóe môi nàng nở nụ cười như có như không.
Trong khoảnh khắc, nhìn xem đến nỗi có chút thất thần, đã quên mất sự tình hai người đang nói với nhau.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, thực sự khiến người cảm thấy không hề thoải mái.
Kỷ Vân Thư nghiêng đầu: "Vương gia có tật xấu thích nhìn người khác chằm chằm, sao vẫn chưa đổi."
"Không đổi được!"
"Hả?"
Cảnh Dung hơi nhíu mày, cảm thấy có chút đau lòng.
"Vân Thư." Hắn nhẹ giọng gọi nàng một tiếng, tay bên người chậm rãi nâng lên, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Chỉ chân thành nói một câu: "Ta thật sự mong muốn, luôn có thể nhìn ngươi như vậy."
Nam nhân này nếu như được sinh ra ở thời hiện đại, khẳng định là một công tử ăn chơi giỏi nói, thật sự chỉ thuận miệng cũng có thể nói ra những lời âu yếm.
Kỷ Vân Thư đã quen với nó, không còn bí mật đưa mắt nhìn xem, cũng không còn ngượng ngùng như trước.
Nàng nhấp môi đỏ nhếch lên, sau đó thoáng lui một bước.
Nhưng khi thân thể vốn nên di động theo bước chân của nàng, cổ tay lại bị Cảnh Dung nắm lấy, kéo về phía hắn.
Nàng bị kéo qua vị trí ban đầu mình đứng, đâm vào trong lòng ngực Cảnh Dung.
Hắn rũ mi chăm chú nhìn nàng, vốn định nói gì đó.
Nhưng lời vừa đến bên miệng......
"Vương gia, không tốt! Công chúa nàng ấy......" Một hạ nhân thét lên ở bên ngoài.
Cảnh Dung không vui nhìn thoáng qua, thả lỏng bàn tay, Kỷ Vân Thư trong chớp mắt thoát khỏi hắn, tách mình rất xa.
Hạ nhân bên ngoài tiếp tục nói: "Công chúa đang đập vỡ đồ ở Đông Uyển."
Đập đồ?
Đông Uyển chính là nơi Kỷ Vân Thư ở, nàng không để ý tới Cảnh Dung, nhanh chóng chạy về.
Cũng xem như là lý do chính đáng để thoát khỏi giam cầm mật ngọt của hắn!
Cảnh Dung theo sát sau nàng cũng đi ra ngoài, nhưng bước chân dừng lại ở cửa, không đi theo tới Đông Uyển.
Ánh mắt hắn, hơi trầm xuống.
Thật ra, tâm ý của hắn thực sự rất rõ ràng, không cần phải che giấu.
Nhưng, cho dù hắn mềm hay cứng, Kỷ Vân Thư vẫn luôn "dầu hay muối đều không ăn", đổ hết tấm lòng của hắn ra ngoài.
Tuy nhiên, tính Cảnh Dung vốn rất chấp nhất, bức tường kia trong lòng Kỷ Vân Thư, hắn sẽ kiên trì đào, muốn đào từng tấc từng tấc một tạo thành một cái động, để hắn có thể chui vào.
Lang Bạc bước nhỏ nhích lại gần, Vương gia nhà mình đã thành một kẻ si tình, sự thật này, dọc theo đường đi từ Cẩm Giang đến kinh thành, hắn đã nỗ lực thích ứng.
"Vương gia!" Hắn hô một tiếng.
Cảnh Dung không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng Kỷ Vân Thư vừa mới rời đi.
Lang Bạc nhân tiện nói: "Mộ Nhược gửi thư, nói là đang ở phía bắc Dương Thành, nói rằng bên kia...... đang có hội thi ca hát nhảy múa, trong chốc lát không thể tới được."
"Không tới được?" Trong giọng của Cảnh Dung pha lẫn tức giận, mắt lạnh trầm xuống: "Ngươi nói với hắn, trong vòng ba ngày, nếu hắn không xuất hiện ở kinh thành, bổn vương sẽ phá hủy Dụ Hoa Các của hắn." (裕华阁)
Đương nhiên, không phải chỉ là lời nói mà thôi!
Bởi vì, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Lang Bạc liên tục đồng ý, nhanh chóng đi gửi thư, phóng bồ câu truyền tin cho Mộ Nhược.
Sở dĩ Cảnh Dung khẩn cấp như vậy, cũng vì hắn có lý do, Mộ Nhược chính là danh y, tuổi còn trẻ, đã là chân truyền của lão cha y thần của mình, chỉ cần là người vẫn còn một hơi thở, hắn ta đều có thể kéo người đó trở lại cuộc sống.
Vì thế, Cảnh Dung mới sốt ruột muốn gọi hắn ta hồi kinh, muốn chữa khỏi vết thương trên mặt Kỷ Vân Thư!
Ngoài ra, hai người Cảnh Dung và Mộ Nhược, thật ra là những người bạn từ thời thơ ấu, có thể nói, còn muốn thân hơn tình anh em.
Nói thân mật hơn một chút, hai người chính là bạn nối khố.
Theo lý, tính tình hai người cũng không khác nhau lắm. Tuy nhiên, tính tình Cảnh Dung lạnh lùng bên ngoài nóng bỏng bên trong, nhưng Mộ Nhược, hắn ta......
Là một kẻ hoang dã!
Thích lang thang bốn biển, nơi nào có náo nhiệt, lập tức hướng tới, suốt ngày một bầu rượu không hề rời thân, ngả xuống liền ngủ, mặc kệ là ở trên đường cái hay trong núi sâu rừng già.
Nếu chưa từng tận mắt nhìn thấy hắn ta động thủ cứu người, căn bản sẽ không tin rằng, một công tử nhìn như chơi hời lêu lổng như vậy, sẽ là một thế hệ thần y?
Nói thật, ngay cả lão cha đã chết của hắn cũng không tin, khi Mộ Nhược còn nhỏ tuổi, lão cha hắn thật sự hận không thể mài sắt thành thép, suốt ngày kêu khổ với người, nói mình đã sinh ra một phế vật, một tiểu phế vật chỉ biết chơi bùn.
Ai có thể ngờ rằng, Mộ Nhược không chỉ kế thừa toàn bộ y thuật của lão cha mình, còn là trò giỏi hơn thầy.
Tóm lại, người mà lão cha hắn không cứu được, hắn có thể cứu!
Độc mà lão cha hắn phá không được, hắn có thể giải!
Vì thế, lão cha Mộ Nhược rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng đúng là thả xuống một hơi như vậy, uống vào một ngụm rượu, lắc lư chìm vào trong nước, đi đời nhà ma!
Cảnh Dung vốn không muốn quấy nhiễu sự thanh nhàn của tiểu tử Mộ Nhược kia, nhưng sự tình liên quan tới khuôn mặt của Kỷ Vân Thư, vì thế cho dù phải dùng mệnh lệnh Vương gia, cũng muốn trói hắn ta về.
.......
Trong khi đó.
Kỷ Vân Thư đã tới Đông Uyển, vẫn chưa kịp vào cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra hàng loạt tiếng động.
Không nhìn thấy còn tốt, vừa nhìn thấy đã khiến Kỷ Vân Thư kinh sợ.
Trước viện đầy hoa cỏ, tất cả đều bị đập nát nhừ, Cảnh Huyên tức giận đỏ mặt, vẫn đang không ngừng đập, bọn nha đầu đứng đầy bên cạnh, nhưng không ai dám bước lên khuyên can.
Nhìn một màn này, khuấy động ký ức khi Kỷ Nguyên Chức đập phá sân viện của nàng, khiến người đáng giận như vậy!
Tại thời điểm này, Vệ Dịch đang ngồi xổm ở một góc tường ngoài cửa, luôn ôm đầu mình, dùng sức chôn chặt mình vào giữa đầu gối, không dám ngẩng đầu nhìn xem.
Kỷ Vân Thư lập tức vọt tới trước người hắn, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy hai vai đang run rẩy của hắn.
Nàng nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Đừng sợ Vệ Dịch, ta đã tới."
Nghe thấy là giọng nói của Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, mang theo kinh hoảng, nhanh chóng vươn tay ôm chặt quanh eo của Kỷ Vân Thư.
"Thư nhi, ta sợ quá! Tỷ tỷ này thật đáng sợ."
"Không sao, đừng sợ." Nàng nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn.
Đợi Vệ Dịch bình tĩnh lại, nàng mới đưa hắn vào trong phòng.
"Ngươi hãy ngồi trong này, cho dù phát sinh việc gì cũng không được ra ngoài." Nàng giao phó.
Vệ Dịch gật gật đầu, hai tay xoắn trên ống tay áo của mình.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng đóng cửa lại trước khi rời đi.
Lúc này Cảnh Huyên vẫn đang ra sức đập các bồn hoa trong viện.
"Đều là những thứ vô dụng, hôm nay bản công chúa không thể không đập hết toàn bộ." Nàng ta vừa phẫn nộ nói, vừa đập thêm vài bồn hoa.
Ngay khi nàng ta nâng tay chuẩn bị đập bồn tiếp theo, tay trái đã bị Kỷ Vân Thư nắm lấy, đầu ngón tay Kỷ Vân Thư chỉ nhẹ nhàng dùng thêm chút lực, khiến cho Cảnh Huyên đau đến nỗi mắt chảy ra nước.
"Đau!" Nàng ta vặn vẹo thân mình, nhíu lông mày lại.
Khuôn mặt Kỷ Vân Thư lạnh lùng, không thể nhìn ra cảm xúc, khiến người không rét mà run.
"Ngươi biết đau, vậy những bồn hoa đó phải chết thì sao?"
"Ngươi làm gì vậy, buông ta ra? Ta là công chúa."
"Công chúa thì như thế nào? Chẳng lẽ đập sân viện, là bệnh chung của các ngươi hay sao?" Giọng điệu mang theo cảm giác bức người.
Cả người Cảnh Huyên run lên, nhưng bộ dáng ngạo kiều vẫn không hề giảm bớt, dùng thêm sức lực, hất tay Kỷ Vân Thư ra.
Nàng ta rống giận vài tiếng: "Viện hoa cỏ này của ngươi, đặc biệt là những đóa hoa mai đó, bản công chúa đều muốn xéo nát hết tất cả lần nữa."
"Lý do?"
"Bởi vì......" Cảnh Huyên cắn môi mình, tức giận đến nỗi nắm chặt nắm tay, thở hồn hển nói: "Ai bảo ngốc tử kia, nói ta không xinh đẹp như những bông hoa đó? Bản công chúa sao có thể so sánh với những thứ đơn giản đó được?"
Ôi trời ơi!
Chẳng lẽ công chúa nhà đế vương, đều có loại bệnh nan y này sao?
Chỉ bởi vì một câu như vậy, lập tức phải đập hết toàn bộ hoa cỏ?
Quá tuyệt!
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư không có tâm để ý tới những điều đó, lông mày mảnh khảnh của nàng nhếch lên.
Bước một bước tới gần Cảnh Huyên.
"Vệ Dịch không phải là ngốc tử, sau này ta cũng không cho phép ngươi nói hắn như vậy."
"Ồ!"
~~~Hết chương 149 ~~~