Giang phu nhân có rất nhiều niềm tin vào Kỷ Vân Thư!
Không chỉ có vậy, bà ta dường như còn rất tự tin rằng Kỷ Vân Thư nhất định sẽ giúp bà ta.
Kỷ Vân Thư cầm lá thư trong tay, đặt ở trên bàn, đẩy về phía Giang phu nhân.
Trên mặt giấy, chỉ viết ngắn gọn mấy câu, và địa chỉ của tửu lầu này đã chiếm một nửa số lượng từ.
Ánh mắt nàng đặt ở trên bức thư, tiện đà chuyển qua đối diện với tầm mắt của Giang phu nhân, hỏi: "Ngươi rốt cuộc biết gì?"
Vẻ mặt Giang phu nhân mang theo tính toán: "Nếu như Kỷ tiên sinh có thể giúp ta tra ra được Thủy Tinh đang ở đâu, phá xong vụ án này, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết."
"Ngươi đang muốn giao dịch sao?"
"Vậy phải xem ngươi lý giải như thế nào."
Đúng vậy, người tính toán tỉ mỉ giống như Giang phu nhân, tất nhiên sẽ giấu một tay.
Tuy nhiên, nó đúng thật đã khiến cho trái tim Kỷ Vân Thư hơi động.
Thấy nàng hiện lên chút do dự, Giang phu nhân liền tiếp tục nói: "Ta biết Kỷ tiên sinh không thích kinh thành, càng không muốn thâm nhập vào trong lốc xoáy kinh thành, nhưng ngươi là người thông minh như thế, chẳng lẽ không muốn có một số thành tựu với bản thân sao? Thật sự cam tâm, chỉ làm một con cá chép vàng trong ao?"
Cá chép vàng?
Không, nàng chỉ muốn làm gốc sen trong ao mà thôi!
Mùa hạ có sương, mùa đông có tuyết!
Nàng mở môi nhoẻn miệng cười, vươn tay ra, mở bầu rượu, rót hai chén rượu, bưng một chén trong đó lên, hướng về phía Giang phu nhân.
Hắng giọng: "Tại hạ vẫn nên kính Giang phu nhân một chén."
Lời vừa rơi xuống, uống một hơi cạn sạch, nàng buông chén rượu xuống, đứng dậy, nhẹ nhàng phất phất quần áo mình.
"Cáo từ."
Nàng chuẩn bị rời đi!
Sau một cái chớp mắt, Giang phu nhân đã gọi nàng lại: "Chẳng lẽ tiên sinh thật sự không muốn biết thông tin về《Lâm Kinh Án》?"
Bước chân nàng dừng lại, nghiêng mắt, khẽ quét khóe miệng một cái: "Nếu như ngươi muốn nói, vậy thì nói đi. Nếu ngươi không muốn, tại hạ cũng sẽ không bức ngươi phải nói."
"Ngươi tới kinh thành, vốn là vì muốn giúp Dung Vương điều tra 《Lâm Kinh Án》, một khi đã như vậy, cũng không nên để bụng tra thêm một vụ án khác. Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Thủy Tinh, ta sẽ nói cho ngươi hết thảy những gì đã xảy ra 14 năm trước ta nghe và thấy. Ta đảm bảo, sẽ giúp ích rất lớn đối Kỷ tiên sinh khi ngài điều tra 《Lâm Kinh Án》."
"Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?"
Kỷ Vân Thư xoay người, nhìn chằm chằm vào bà ta.
Tuy nhiên, đôi mắt lạnh lùng của Giang phu nhân chứa đựng sự tự tin và nghiền ngẫm nhân tâm. Bà ta bước tới gần Kỷ Vân Thư, nói: "Nếu như Kỷ tiên sinh không tin, có lẽ sẽ không đến gặp ta sau khi đã nhận được bức thư này."
Lá thư kia, dường như là mồi nhử mà Giang phu nhân tung ra, dùng để câu con cá lớn là Kỷ Vân Thư.
Kết quả rất hiển nhiên, Kỷ Vân Thư đích thực xuất hiện ở nơi này.
Tuy nhiên......
"Giang phu nhân, ngươi nói có đúng một chút, tại hạ thực sự không thích kinh thành, vụ án mất tích lần này, ta không giúp được ngươi."
Lời này vừa mới nói ra từ trong miệng Kỷ Vân Thư, Giang phu nhân không ngừng vội nói: "Sao ta nhớ rất rõ, Kỷ tiên sinh lúc ở Cẩm Giang, khoảnh khắc khi biết được A Ngữ chết đã đỏ mắt lên, cho dù gian nan hiểm trở, cũng dùng hết toàn lực điều tra rõ ràng nàng ấy không phải là hung thủ giết người?"
Chiếc mũ tâng bốc vang dội này, Kỷ Vân Thư mang lên, dường như quá lớn!
Bản lĩnh bức người của Giang phu nhân, từ cứng rắn, trở nên có chút lừa tình.
Kỷ Vân Thư chỉ cười chua xót, nói: "Nơi này là kinh thành, không phải Cẩm Giang."
"Kỷ tiên sinh......"
"Ta không quản được mọi sự trong thiên hạ, sự tình trong thiên hạ, cũng không tới phiên ta quản. Tại hạ bất quá là một họa sư xuất thân nho nhỏ. Vụ án này, cũng không tới phiên ta nhúng tay vào."
Đúng vậy, nàng có tư cách gì mà nhúng tay vào?
Ngẫm lại đều không có khả năng!
Trên mặt Giang phu nhân hiện lên chút mất mát, khẽ thở dài một tiếng.
"Nếu Kỷ tiên sinh vẫn mang thái độ kiên quyết như thế, tốt, ta cũng không muốn bức ngươi. Tuy nhiên, những điều ta biết về 《Lâm Kinh Án》, chỉ sợ tiên sinh cũng không thể biết được."
"Tuỳ ngươi."
Hai chữ thờ ơ, chậm rãi tràn ra từ trong đôi môi đỏ.
Kỷ Vân Thư mở cửa ra, bước một chân ra ngoài.
Phía sau......
"Mặt Kỷ tiên sinh?" Những lời nghi vấn nghẹn ở trong lòng Giang phu nhân, cuối cùng cũng thốt ra thành tiếng.
Kỷ Vân Thư đặt tay ở trên cửa, ánh mắt rơi thẳng về phía trước, khóe miệng nhếch thành một nụ cười thanh thản gần như không phát hiện ra.
Nàng nói: "Mọi người thường nói, trong cuộc sống một khuôn mặt sẽ thay đổi tám lần, mỗi lần đều trở nên khác nhau, tướng mạo tại hạ có biến, có gì kỳ lạ?"
Rầm -
Cánh cửa đóng lại!
Trong phòng, Giang phu nhân tức giận đến nỗi sắc mặt hơi xanh, không nghĩ tới Kỷ tiên sinh này, thật sự đã thẳng thừng từ chối bà ta.
Tay trái siết thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm một quyền ở trên bàn, lúc này mới cầm phong thư kia lên.
Mặt trên, có viết:
Nếu muốn biết về 《Lâm Kinh Án》, hãy tới gặp ta ở tửu lầu Hằng Bình. Ký tên, Giang phu nhân!
Một mảnh giấy, dưới ngón tay của Giang phu nhân, dần dần biến thành quả bóng, hung hăng ném ở trên mặt đất.
"Kỷ tiên sinh, ngươi nên tin ta."
.........
Kỷ Vân Thư vừa xuống lầu một, đã bị hai người vội vàng đi lên lầu đụng phải.
May mắn nàng nắm được cọc gỗ trong tầm tay, nếu không, thật sự sẽ ngã xuống một cách đáng thương.
"Đi đường như thế nào vậy? Không có mắt hay sao?"
Người đâm vào nàng, khí thế thật lớn.
Lý Thời Ngôn mang vẻ mặt tức giận, nhìn "nam nhân" mang mặt nạ che nửa gương mặt trước mắt.
Kỷ Vân Thư nhìn hắn một cái, thì ra là côn trùng theo đuôi kia.
Nàng lười phản ứng lại, ánh mắt rũ xuống, đang chuẩn bị rời đi, bả vai đột nhiên đã bị Lý Thời Ngôn chộp lấy.
"Ngươi là người câm sao? Đụng phải người xong lập tức muốn chạy?"
"Buông tay."
"Thì ra không phải là người câm, buông tay? Bản công tử bị ngươi va chạm như vậy, ngay cả một câu xin lỗi đều không có, cứ muốn rời đi như vậy?"
Ăn vạ?
Kỷ Vân Thư xoay người lại, cặp ánh mắt âm lãnh mang theo lạnh lùng.
"Nếu như tại hạ vừa rồi nhớ không lầm, người đâm, hẳn là vị công tử ngươi, đúng không?"
"Ta......"
Lý Thời Ngôn nghẹn họng, nhìn thấy cặp mắt kia có chút quen thuộc, một bụng lửa giận, trong nháy mắt biến mất.
Kỷ Vân Thư giơ tay, hất cánh tay của Lý Thời Ngôn trên vai mình xuống, đang chuẩn bị rời đi, Lý Thời Ngôn lại cố gắng tóm lấy nàng bằng móng vuốt của mình.
Tuy nhiên, lần này còn chưa đụng tới bả vai Kỷ Vân Thư, một cây roi đã được vung lên.
May mắn Lý Thời Ngôn tránh né đúng lúc, nếu không trên cánh tay chắc chắn sẽ bị một roi này quất cho rớm máu.
"Thật đúng là hỗn đản chơi xấu, rõ ràng chính mình đụng vào người khác, còn lôi kéo người khác không bỏ, quả thực chính là hỗn đản."
Chỉ thấy, một người nữ tử mặc áo xanh, trong tay cầm một cây roi màu đỏ.
Tóc đen như mực, một nửa được bối lên trên một nửa được thả xuống ngang lưng, khuôn mặt tiểu xảo cực kỳ thanh tú, xứng với hoa mai tinh xảo, càng giống như nụ sen ở trên mặt nước.
Môi nhỏ mũi thẳng, hơn nữa cặp mắt to tràn đầy sức sống, quả thực xứng đôi với khuôn mặt trời sinh.
Là một mỹ nhân rất xinh đẹp!
Tuy nhiên, trong đôi mắt dường như ngây thơ đó, lại mang theo một chút hương vị ngạo mạn. Nàng ta nhẹ nhàng nâng cằm, cất bước đi tới.
Lý Thời Ngôn tức muốn hộc máu, dám dùng roi vung lên người hắn, nữ tử này vẫn là người đầu tiên.
"Ngươi là người nào?"
Hắn lên tiếng mắng hỏi.
"Ta?"
Nữ tử chỉ ngón tay thon dài vào chính người mình, khóe miệng ngạo kiều đắc ý mỉm cười. (Ngạo trong ngạo mạn; kiều trong đáng yêu)
Lý Thời Ngôn cũng là một công tử ngạo kiều, lần này đã gặp đúng đối thượng.
Hắn hừ một tiếng và bước hai bước đến gần, nhìn chằm chằm cây roi trong tay nàng ta, Lý Thời Ngôn nói: "Ta đang hỏi ngươi."
Nữ tử quấn cây roi trong tay, kiêu căng nâng cằm lên.
"Ta sợ sau khi ta nói tên ta ra, ngươi sẽ sợ tới mức quỳ mọp xuống trên mặt đất, gọi ta một tiếng cô nãi nãi!"
"To còi!" Lý Thời Ngôn cực kỳ khinh thường.
Nữ tử có chút khó chịu, chỉ vào hắn: "Ngươi vừa nói gì?"
"Ta nói, người như ngươi, còn có thể khiến ta gọi ngươi một tiếng cô nãi nãi, vậy ngươi biết ta là ai sao?"
"Ta quản ngươi là ai? Dám coi khinh ta? Ta sẽ đánh cho đến khi ngươi khóc."
Nói xong, cây roi trong tay bỗng nhiên vung qua về phía Lý Thời Ngôn.
Lý Thời Ngôn cũng chuẩn bị sẵn sàng tiếp roi của nàng, tuy nhiên không khéo chính là, roi vừa mới vung lên giữa không trung, đã bị một bàn tay tiếp được.
Theo bàn tay nhìn lên, lập tức nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Cảnh Dung, mang theo một loại ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép, nhìn nữ tử trước mắt.
Hắn nặng nề mắng: "Cảnh Huyên, không được hồ nháo."
Cảnh Huyên?