Mổ bụng lấy con?
Cây gậy trong tay Cảnh Dung "rắc rắc" một tiếng, bị gãy một đường ở giữa!
Hắn xác định chính mình không hề nghe lầm, nhíu mày căng thẳng, nói: "Người trong quan tài kia, đã chết."
Giống như đang nhắc nhở nàng.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Cảnh Dung dừng lại, dường như đoán được tâm ý nàng, hỏi: "Vậy...... ngươi muốn bổn vương giúp ngươi làm gì?"
Nàng vội vàng xoay kim chỉ trên ngón tay mình, nhìn thoáng qua phía bên kia, quan tài đã được bố trí xong, đối phương cũng đang nói lời cảm tạ với Lang Bạc.
Sau đó đối diện với ánh mắt của Cảnh Dung, nói: "Ta muốn biết, phụ nhân kia đã chết lúc nào."
Cảnh Dung hiểu ý của nàng, vì thế xốc áo bào đứng lên, đi về phía bên kia.
Lang Bạc cũng nhanh chóng giới thiệu người: "Đây là công tử nhà ta."
Người nọ cả người ướt đẫm, cảm kích vạn phần gật gật đầu: "Đa tạ công tử đã ra tay trợ giúp, nếu không di thể phu nhân ta chỉ sợ sẽ bị hư hại. Không biết công tử họ gì?"
"Tại hạ họ Dung."
"Ta họ Khắc, vốn tới Trung Nguyên để trao đổi buôn bán, nhưng không ngờ phu nhân ta đột nhiên nhiễm bệnh qua đời, vốn phải lên đường suốt đêm, chạy về quê nhà, không ngờ gặp phải mưa to."
Trong khi nói chuyện, thở ngắn than dài!
Trao đổi buôn bán?
Ngươi là kẻ lừa đảo!
Năm đuôi khổng tước đã bại lộ thân phận của ngươi, còn giả bộ.
Thôi, Cảnh Dung không muốn vạch trần hắn, rốt cuộc hắn cũng đang dấu thân phận bản thân.
Hắn nói: "Khắc lão gia, phu nhân ngươi qua đời khi nào?"
"Sáng nay."
"Qua đời sáng nay? Thật sự lấy làm tiếc."
Cảnh Dung tăng giọng cao thêm một chút, cố ý để Kỷ Vân Thư có thể nghe được.
Khắc Sát lại không nhịn được thở dài một tiếng.
Nghe được những lời nói vừa rồi của Cảnh Dung, biết được thời gian tử vong, trong lòng Kỷ Vân Thư càng thêm nắm chắc.
Vì thế, nàng đứng dậy đi tới, dáng người mảnh khảnh, quần áo đơn giản, búi tóc thanh nhã. Mặc dù mang khăn che mặt, nhưng vẫn khó che đậy khuôn mặt xinh đẹp, giống như được bao phủ trong một đám sương mù, đầy hư ảo.
Trong ngôi miếu đổ nát này, tạo nên một "cảnh tượng" cảnh đẹp ý vui.
Nàng đi đến trước mặt Khắc Sát, đôi môi ẩn dưới khăn che mặt màu xanh khẽ mở: "Khắc lão gia, không biết có bất tiện hay không, để ta nhìn xem di thể phu nhân ngươi một chút?"
Khắc Sát mang vẻ mặt không hiểu.
"Ngươi là?"
"Ta......"
Nàng còn chưa dứt lời, Cảnh Dung đã giành trước một bước.
"Đây là phu nhân của ta."
Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái, không muốn so đo với hắn.
Khắc Sát khách khí gật đầu, kỳ quái hỏi: "Cô nương vì sao muốn xem di thể phu nhân ta?"
Nàng hỏi: "Lệnh phu nhân đã mang thai được tám tháng, đúng không?"
"Vâng."
"Khắc lão gia, ta nghĩ, hài tử của ngươi vẫn còn sống."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đột nhiên choáng váng.
Còn sống?
"Điều này...... sao có thể? Hài tử của ta còn sống? Điều này......"
Nàng giải thích: "Thai nhi nhận được chất dinh dưỡng cần thiết thông qua dây rốn từ trong cơ thể mẹ. Hơn nữa, cũng thông qua dây rốn có thể mang máu và nuôi dưỡng thai nhi. Mặc dù lệnh phu nhân đã qua đời, nhưng thai nhi sẽ không lập tức tử vong."
"......"
Những từ như dây rốn, chỉ được sử dụng trong y học hiện đại, rõ ràng với ở thời đại này đương nhiên nghe sẽ không hiểu.
"Nếu như Khắc lão gia tin ta, ta sẽ lấy thai nhi an toàn ra khỏi bụng phu nhân."
Kỷ Vân Thư nói với giọng chắc chắn.
Khắc Sát kinh ngạc: "Ngươi, thật sự chắc chắn hài tử của ta còn sống?"
Nàng gật đầu, nói tiếp: "Nếu hài tử còn tiếp tục ở trong bụng lâu hơn, khả năng sống sót sẽ càng ít. Khắc lão gia, còn thỉnh ngươi tự mình làm chủ."
Khắc Sát xoa xoa hai tay, do dự một hồi, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn cắn răng đưa ra quyết định.
"Được, chỉ cần hài tử ta còn sống, ngươi có thể làm bất cứ điều gì."
Quay đầu, phân phó cho những người đi theo: "Các ngươi, mở quan tài ra, nâng phu nhân tới đây."
"Vâng."
Khắc Sát muốn đánh bạc một phen.
Mấy gã sai vặt không ngừng vội vàng làm theo, đặt thi thể ở trên nắp quan tài.
"Vệ Dịch, đưa dao cho ta." Kỷ Vân Thư gọi một tiếng.
Giờ này khắc này, Vệ Dịch còn tưởng rằng sẽ có thịt ăn, vui vẻ đưa dao tới.
Hắn còn không quên hỏi: "Thư nhi, có phải có thể ăn thịt hay không?"
Lông tơ cả đám người đều dựng thẳng đứng!
Kỷ Vân Thư thề, sau này loại chuyện thế này, tuyệt đối sẽ không lừa Vệ Dịch nữa.
Khuôn mặt dưới khăn che mặt xấu hổ, duỗi tay sờ sờ đầu Vệ Dịch: "Ngươi ngoan ngoãn qua bên kia ngồi, không cần lên tiếng, cũng không cần nhìn xem bên này, biết không?"
"Vì sao?"
"Không có vì sao, ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được. Nếu không, chờ đến khi tới kinh thành, ta sẽ không cho ngươi ăn thịt."
Không được ăn thịt? Vậy thì không được. Vệ Dịch che miệng, liên tục gật đầu, ngoan ngoãn quay lại chỗ cũ ngồi xuống, đưa lưng về phía bên này. Hắn cầm lấy cây gậy Cảnh Dung ném qua một bên, bắt đầu vô thức chọc chọc trên đống lửa.
Kỷ Vân Thư quét mắt liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, nói: "Các ngươi đều quay người đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Mọi người rất nghe lời, tránh ánh mắt đi, đưa lưng về phía quan tài, tạo thành một vòng tròn.
Chỉ có Khắc Sát đứng ở bên quan tài, khẩn trương nhìn phu nhân đã chết của mình, trong mắt tràn ngập nước mắt.
Cũng may, người Hồ Ấp mặc áo ngắn, không rườm rà khó khăn khi cởi quần áo.
Kỷ Vân Thư vén quần áo của phụ nhân lên, lộ ra một cái bụng lớn đã hơi có màu xanh tím.
Hình dạng phồng lên của bụng, cũng không hề mịn màng, ngược lại có chút gập ghềnh.
"Cô nương, hài tử, thật sự còn sống?" Khắc Sát vẫn còn có chút hoài nghi.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, nhíu chặt đuôi lông mày.
Nàng đã dùng một bàn tay ấn ở trên cái bùng phồng lên, một bàn tay khác, cầm con dao nhỏ đã được nướng qua lửa một thời gian, nghiêng một góc 45 độ, tìm đúng vị trí, nhấn xuống. Mũi dao từ từ cắt sâu vào trong da thịt!
Cổ tay thoáng dùng sức, nắm chuôi đao, cắt theo chiều ngang, tạo thành một lỗ hổng trên cái bụng vốn hoàn hảo không tổn hao gì.
Máu chậm rãi tràn ra, có chút sền sệt, lập tức dính ướt mười ngón tay nhợt nhạt của nàng.
Nàng buông xuống đầu, cực kỳ chuyên chú, nhưng khăn che mặt lại bị gió thổi bay, đung đưa ở trong tầm mắt của nàng, thực sự có chút chướng mắt.
Nàng khẽ nhíu mày, lập tức kéo khăn che mặt xuống, ném ở trên mặt đất.
Trên chiếc khăn che mặt màu xanh nhạt, dính máu trên năm ngón tay, tạo nên hương vị có vài phần giống như dệt hoa trên gấm.
Đương nhiên, vết sẹo bên phía mặt trái, cũng bị hiện ra.
Khắc Sát nhìn thấy vết sẹo chạy dài trên khuôn mặt Kỷ Vân Thư, ánh mắt không thể không run rẩy, hình như có chút nuối tiếc.
Lúc này hắn cũng không rảnh lo nữ tử trước mắt xấu hay đẹp, chỉ là mắt không hề nháy nhìn xem nàng đang rạch bụng phu nhân của mình.
Sau khi đã mở rộng vết cắt, Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua cái bụng, lắc đầu, vẫn chưa đủ, vì thế nàng lại cầm dao nhỏ, mở rộng ra thêm chút nữa, lúc này mới bỏ qua.
Sau một khoảnh khắc, một đôi tay thon dài vói vào trong bụng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đào ở bên trong một hồi, sờ trái, sờ phải, xác định tay mình đã đụng chính xác vào đứa trẻ ở trong bụng, lúc này mới chậm rãi dùng sức, ôm ra một đứa trẻ chưa đủ tháng ra ngoài từ trong bụng đầy máu.
Kỷ Vân Thư nhìn thấy thân mình nho nhỏ nhiễm đầy máu, nằm ở trong tay mình, trái tim căng thẳng, càng thêm cẩn thận!
Khắc Sát há to miệng, hai mắt tràn ngập nước mắt nhìn đống "thịt" nho nhỏ, đôi môi run run.
"Hài tử...... hài tử của ta?"
Kỷ Vân Thư là một chuyên gia khám nghiệm tử thi, từ trước tới nay chưa từng đỡ đẻ hài tử, nhưng đây là lần đầu tiên "đỡ đẻ", dường như cũng có chút tương đồng.
Nàng dùng dao cắt cuống rốn, giữ hai chân đứa trẻ, chổng ngược nó xuống, nhẹ nhàng vỗ vào mông nó.
Một lần, hai lần......
"Oa —"
Hơi thở của hài tử thực sự rất yếu, tiếng khóc cũng khá yếu ớt, nhưng ít ra, đứa nhỏ này vẫn còn sống.
Mọi người nghe thấy tiếng khóc, đều quay đầu lại nhìn xem, lập tức nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang xách tiểu hài tử trong tay, giống như đang xách một con gà nhỏ.
Và khi nhìn thấy những gì ở trên tấm ván gỗ, vết mổ ở trên bụng phụ nhân, sắc mặt vài người lập tức biến đổi, che miệng, muốn phun ra.
Khắc Sát vội vàng lấy một miếng vải khô, quấn quanh hài tử và ôm vào trong ngực.
Nước mắt tràn mi, khóc đến rối tinh rối mù!