Một mảnh trong bóng tối, A Li bị hôn đến không thở nổi. Không gian bên trong hòm xiểng rất nhỏ, chân của nàng cũng không tự giác đá vào trong vách rương.
"Lại đây, thử xem chân thân thế nào." Bên tai vang lên giọng nam trầm thấp còn có chút hưng phấn ngầm.
Trong lòng A Li giật mình một cái.
Ma diễm dũng mãnh xông vào thân thể của nàng, nàng hiện ra thần ma thân, bị hắn ôm vào trong ngực. Thân thể hắn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, hắn mở ra hai cánh, khóa chặt nàng ở chính giữa. A Li cảm thấy bóng tối trước mắt giống như càng thêm thâm trầm vài phần, quanh thân đều là hơi thở của Vân Dục Hưu.
A Li có chút khẩn trương, thử dùng vuốt gãi gãi hắn.
Làn da hắn thật cứng rắn, không phải kim loại cũng không phải đá, sờ lên vừa nặng lại vừa mát, khuynh hướng cảm xúc thật kỳ dị. Mới chạm vào hai cái, vuốt đã bị nắm giữ, bắt đến một bên.
Trái tim nhỏ của A Li phù phù phù phù nhảy loạn lên, nàng cảm giác được hơi thở của hắn tiến đến bên gáy của nàng, hơi thở như rắn choàng lấy phía sau, hắn đột nhiên bắt đầu tiến công, một ngụm cắn lên mạch sau gáy của nàng.
Tiếng kinh hô của A Li vừa mới thốt ra, thân thể liền truyền đến cảm giác dị vật lạnh lẽo. Cảm giác kia khó có thể dùng từ để diễn tả, so với lúc trong hình người càng thêm khắc sâu, đánh thẳng vào thần hồn.
Mỗi khi đến thời điểm như vậy, Vân Dục Hưu đều bại lộ bản chất cầm thú của hắn.
Cho dù là động tác ôn nhu nhất, đều có thể bị hắn làm đến xâm lược mười phần. A Li cảm thấy bản thân giống như bị vách tường đồng vây khốn, bị xâm phạm hoàn toàn triệt để.
Nàng không khống chế được , cả người vừa cứng đờ lại vừa tê rần, thở ra thì nhiều, khí hít vào lại thiếu. Trong đầu từng đóa lại từng đóa pháo hoa nổ tung rực rỡ, từ chỗ sâu nhất trong thân thể truyền đến từng đợt rung động nguyên thủy nhất, bản năng nhất.
Nàng cảm giác được hắn lấy đi của nàng hết thảy, lại đem hết thảy của hắn đưa cho nàng.
Nàng nghe được hắn vẫn luôn cười.
Cười đến thật đáng giận.
Rốt cục, bên tai truyền đến tiếng cúi đầu thở dài: "Thật yếu. Hôm nay tạm thời bỏ qua cho nàng ."
Hắn giúp nàng hóa thành hình người, ôm lây thân thể mềm mại của nàng vào trong lồng ngực, rót ma diễm vào, dẫn đường cho nguồn năng lượng cuồng bạo mới xuất hiện trong cơ thể nàng, đem chúng nó chải vuốt đến thành thành thật thật, chảy vào trong trái tim nàng.
"Đây mới chân chính là song tu." Thanh âm của Vân Dục Hưu hưng phấn mang cười, "Nàng triệt để là của ta ."
A Li chôn mặt vào trong lòng hắn, tinh tế cảm thụ mùi hương và độ ấm trên người hắn.
Nàng phát hiện cảm quan của bản thân đã sâu sắc hơn rất nhiều, nàng nghe được cả tiếng ngọn lửa đang đong đưa phát ra trên vách, cũng nghe được động tĩnh của con kiến bò qua góc tường, mà những tiếng động đi lại bên ngoài hòm xiểng càng rõ ràng truyền vào lỗ tai nàng...
"Thành chủ thấy Chiết Bình thật lâu không trở về, liền bảo ta qua xem." Một giọng nữ của một nữ tử trẻ tuổi.
"Dạ." Tiếng thị vệ thối lui.
A Li khe khẽ đẩy lui Vân Dục Hưu: "Giúp ta làm một viên châu đi."
Loading...
Vân Dục Hưu lười biếng lui về sau, tiện tay kéo từ trên vách hòm xiểng ra một miếng gỗ, nắm trong lòng bàn tay, dùng ma diễm thiêu đốt, rồi đông lạnh lại thành một hạt châu nhỏ.
A Li nắm lấy cái hạt châu này, đi khỏi hòm xiểng, dùng áo bào đen phủ lấy khuôn mặt, chầm chậm đi về phía ngoài thông đạo.
Đi chưa được mấy bước, liền gặp phải một thị nữ mắt xếch.
"Bà bà, Chiết Bình tỷ tỷ có tới đây chưa?" Thị nữ cúi đầu hỏi.
Mấy thị nữ ở đây đều thập phần kiêng kị với lão thái bà này, cũng không dám dùng mắt nhìn thẳng.
A Li đè giọng xuống, cười quái dị nói: "Chiết Bình cô nương tận trung, dùng xương cốt bản thân để luyện thành viên 'Nõn nà' tốt nhất cho Thành chủ, cầm lấy dùng đi!"
Thị nữ mắt xếch trố mắt lên một lát, trong mắt rành mạch hiện lên một chút mừng như điên: "Chiết Bình tỷ tỷ thật sự là trung thành và tận tâm a... Không uổng công Thành chủ thật tình đối xử với tỷ ấy một phen! Thành chủ mới vừa rồi còn nói với ta, nếu như lần này có thể được lựa chọn trở thành đạo lữ của quân thượng, liền mang theo Chiết Bình tỷ tỷ đi qua làm thị thiếp thông phòng đấy! Đây thật đúng là... Thành chủ không biết sẽ đau lòng và cảm động đến mức nào !"
A Li thấy nàng ta nghẹn cười quá vất vả, liền săn sóc đưa viên thuốc Vân Dục Hưu vừa mới chà xát chế ra đưa cho nàng ta.
"Nhanh đi phục mệnh đi, lão thân bề bộn nhiều việc."
"Ai, ai, đa tạ bà bà!"
Thị nữ mắt xếch mĩ tư tư nâng viên thuốc kia lên.
A Li quay người lại, phát hiện Vân Dục Hưu không biết khi nào đã đứng ở phía sau của mình. Trong ánh lửa lập loè của thông đạo, nổi bật lên dung nhan hắn càng thêm chói mắt.
Mới vừa rồi dư vị thân thiết ôn tồn còn chưa tan, giờ phút này nhìn thấy hắn, trong lòng A Li vừa ngượng ngùng lại vui sướng. Nàng đặt trán lên trước ngực của hắn, một chân không tự chủ cọ cọ trên mặt đất một chút, lại cọ một chút. Tựa như chim chóc cào xuống đất vậy.
Ánh mắt Vân Dục Hưu hơi trầm xuống, hầu kết run rẩy, nói: "Phải đi rồi."
Hai người lặng lẽ lẻn lên nóc nhà, chỉ thấy ở bầu trời phương Bắc mọc lên nhiều cụm mây bồng bềnh, một người áo xanh khoanh tay đạp hư không mà đến, mỗi khi bước một bước, dưới chân liền xuất hiện một cụm mây bảy màu, giống như từng bước đều nở rộ hoa sen.
Vân Dục Hưu nắm lấy A Li, cả hai đều hiện ra điểu thân.
Liền thấy có hai con chim đen một lớn một nhỏ ngồi xổm bên cạnh mái giác, con nhỏ luôn cố gắng muốn rướn đầu lên nhìn mặt con to, nhưng con to cư xoay xoay vặn vặn người, đầu cứ nghiêng qua một bên, dùng cánh chụp lấy đầu chim nhỏ, giữ dưới cánh của bản thân.
A Li bị cái cánh đen giữ chặt: '... Cho nên có khi nào chân thân của Vân Dục Hưu kết quả cũng nhìn ngu ngu như thần tướng che mặt không nhỉ? ? ?'
Thanh Vu Quân nhanh chóng đến nơi.
Bên ngoài phủ Thành chủ, người đã quỳ đầy tiếp giá, cầm đầu là một nữ tử mặc lụa trắng xinh, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa ngọt, mềm mại truyền ra khắp cả tòa phủ đệ.
"Thiếp, Hoài Nhã, cung nghênh quân thượng."
Mọi người cùng nói: "Cung nghênh quân thượng giá lâm."
A Li đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thanh Vu Quân diện mạo tầm thường, nhưng giơ tay nhấc chân đều có ná khí vương giả, làm người ta không dám khinh thường.
Hắn vừa hơi đỡ, Hoài Nhã phu nhân, Thành chủ Đông Lâm Thành liền mảnh mai đứng lên, bàn tay nhẹ nhàng đỡ trán, liền thấy trên thái dương hiện ra một dấu ngón tay hồng nhạt nhỏ.
Ánh mắt Thanh Vu Quân khẽ nhúc nhích, cúi mắt, đỡ nàng ta bước vào trong phủ.
A Li mắt sắc, thoáng nhìn thấy Thanh Vu Quân bất động thanh sắc, trùng trùng nhéo lên trên mu bàn tay của Hoài Nhã một phen, lại nổi lên mấy dấu bầm cỡ đầu ngón tay nhỏ, khóe môi hắn cong lên một độ cong vui vẻ nhợt nhạt vui vẻ.
"Sở vương thích eo nhỏ, trong cung nhiều người đói chết." A Li lắc đầu than nhẹ.
Vân Dục Hưu nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy bộ dạng con ngốc điểu nhà mình nho nhã cũng rất đáng yêu.
Đang muốn khen nàng hai câu, liền thấy nàng kéo kéo cổ lại, nói: "Không có mua bán, sẽ không có sát sinh!"
Vân Dục Hưu nháy mắt mấy cái, bất động thanh sắc xoay đầu.
Hắn giật giật đầu ngón tay, thao túng luồng ma diễm bị nàng giấu bên trong lòng hấp.
Hai người đứng trên cao, thu hết cảnh tượng của toàn bộ phủ Thành chủ vào trong đáy mắt. Hậu viện, nhanh chóng truyền đến động tĩnh.
Tuy rằng A Li đã điều chỉnh lửa bên dưới bệ bếp thanh ngọc kia thành nhỏ nhất có thể, nhưng hấp lâu như vậy, một thân da thịt của Chiết Bình cũng đã không còn nguyên vẹn. Ngay khi dây tơ vàng trói nàng ta đứt mất, nàng ta liền giãy dụa bò ra khỏi lồng hấp, nghiêng ngả chao đảo vọt ra.
Khi đi ra khỏi thông đạo, mái tóc đầy đầu đã rụng gần.
Ở tiền viện, Hoài Nhã phu nhân đang dìu Thanh Vu Quân vòng qua bức tường.
A Li hưng phấn nhìn trái nhìn phải.
Chiết Bình nhanh chóng bị thị vệ cản lại, tuy rằng mơ hồ còn có thể phân biệt được dung mạo của nàng ta, nhưng một thị nữ cả người đỏ bừng thối rữa như vậy, bọn họ tất nhiên là sẽ không cho vào được.
Ai cũng biết hôm nay thần vương giá lâm, sao dám để cho mấy chuyện bẩn thỉu nơi hậu viện này bại lộ ra trước mặt ?
A Li đang định hành động, liền thấy một thần tướng trong bộ kim giáp, tướng tá kỳ quái từ trên trời giáng xuống, một tát đập bay toàn bộ đám thị vệ.
"Ối, thần tướng mặt mặt? !" Thanh âm phát ra từ trong cổ họng của Chiết Bình mơ hồ không rõ, "Cứu, cứu mạng! Hoài Nhã phu nhân vô lương tâm, bắt, bắt người luyện đan... Cầu, cầu ngươi... giúp ta, cứu ta, để, ả ta chết, chết không có chỗ chôn!"
Hai mắt nàng ta đỏ đậm, bộ dáng muốn bao nhiêu dữ tợn có bấy nhiêu dữ tợn.
Thần tướng che mặt ghét bỏ ủn ủn nàng ta ra, thật tự nhiên hạ người xuống, giống như muốn đem hai tay chống lên trên mặt đất.
Khoé mắt Vân Dục Hưu giật giật, chém ra một luồng ma diễm, đánh trúng thần tướng che mặt, cúi đầu cười mắng: "Cái con chó ngốc này!"
Chỉ thấy thần tướng che mặt giật mình một cái, đứng thẳng thắt lưng, dẫn Chiết Bình kia đi hướng ra phía ngoài. Hắn trời sinh sức lực lớn, gặp được thị vệ chặn đường liền tùy tay một tát đập bay.
Có người chạy đến tiền viện muốn truyền tin, bị Hoài Nhã phu nhân hung hăng trừng mắt nên quay trở về —— tối nay là một đêm cực kỳ quan trọng, nàng ta tuyệt không cho phép mấy chuyện lông gà vỏ tỏi làm hỏng hứng thú của Thanh Vu Quân.
Rất nhanh, thần tướng che mặt cùng Chiết Bình đã băng qua ba khoảnh sân, trong chớp mắt, tiến thẳng đến trước mặt đội ngũ tiếp giá bên ngoài!
"Quân thượng cứu mạng!" Chiết Bình từ xa xa nhìn thấy thân ảnh Thanh Vu Quân, liền nhanh chân nhào lên.
Vừa chạy, vừa có da thịt thối rữa bóc ra, khi đến trước mặt, Chiết Bình đã thành một người máu quỷ dị, thịt da trên người nửa chín nửa sống, máu cũng khi có khi không chảy xuống, đa số đông đặc lại trên cơ thể nàng ta, càng lộ tướng mạo làm cho người ta sợ hãi.
Chúng tiếp giá đi theo sau lưng Thanh Vu Quân nhất tề sợ ngây người.
Hoài Nhã phu nhân càng hít mạnh một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nói: "Chiết Bình? ! Ngươi không phải là đã chết sao!"
Mới vừa rồi khi một thị nữ khác mang về quả "Nõn nà", nói cho Hoài Nhã phu nhân biết Chiết Bình đã bị lão thái bà kia luyện thành đan dược, nàng ta còn giả khuông giả dạng rớt hai giọt lệ vì Chiết Bình. Không nghĩ chỉ chớp mắt một cái, Chiết Bình lại có thể nhanh tay lẹ chân nhảy ra, bộ dáng hùng hổ như muốn ăn thịt người.
Vừa nghe lời này của Hoài Nhã phu nhân, Chiết Bình càng không chút nghi ngờ rằng lão thái bà làm theo gợi ý của Hoài Nhã phu nhân, cố ý muốn lấy mạng của nàng ta.
Ánh mắt của nàng ta càng thêm oán độc, căm tức Hoài Nhã phu nhân, nói: "Nhiều năm như vậy, ta tận tâm tận lực hầu hạ ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi muốn da thịt trắng như tuyết, ta liền giúp ngươi tìm đến đây cái lão yêu bà kia, bắt đám nữ tử trẻ tuổi trẻ xinh đẹp luyện chế đan dược, giúp cho ngươi càng mĩ mạo! Nhiều năm như vậy, ta có thể nói ta chưa từng có gì xin lỗi ngươi! Ngươi lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa! Mắt thấy muốn bay lên thành phượng hoàng , liền muốn đem ta diệt khẩu, có phải thế không!"
Hoài Nhã phu nhân tay chân lạnh lẽo, muốn tiến lên, lại bị Thanh Vu Quân nắm lấy cánh tay. Nàng ta vội la lên: "Quân thượng! Ả hồ ngôn loạn ngữ, vạn lần không thể tin tưởng a! Thiếp làm sao có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy! Người đâu, còn không mau đem con nha đầu điên này đi!"
Uy áp của Thanh Vu Quân nặng nề chụp xuống, mọi người quỳ rạp xuống đất, không ai dám động đậy.
"Ta nhận ra ngươi, ngươi là thị nữ bên cạnh Nhã nhi." Thanh âm của Thanh Vu Quân cũng thường thường vô kỳ như diện mạo của hắn.
"Quân thượng!" Từng chuỗi huyết lệ trào ra khỏi hốc mắt sưng đỏ của Chiết Bình, "Đúng là nô tì a! Nô tì còn nhớ rõ, lần trước quân thượng giá lâm, còn khen vị trà mật thanh tâm của nô tì pha không tệ..."
Thanh Vu Quân nhàn nhạt cười cười.
"Quân thượng, nô tì muốn tố giác Hoài Nhã phu nhân! Ngoại trừ bắt sống người để luyện đan ra, ả ta còn dưỡng hơn mười sủng nam! Nô tì có chứng cứ! Ả ta âm thầm tập thải dương bổ âm thuật, nói rằng luyện đến khi người bên cạnh không thể phát hiện manh mối, liền muốn đánh cắp thần lực của ngài! Nếu ngài không tin, nô tì liền đem bí kíp ghi lại tà thuật kia mang tới cho ngài xem qua, ngài chỉ cần nhìn quỹ tích vận hành thần lực trong cơ thể Hoài Nhã phu nhân một cái, liền biết lời nói của nô tì từng câu từng chữ là thật!" Chiết Bình đầy bụng oán độc, rõ ràng muốn đập nồi dìm thuyền, bán Hoài Nhã phu nhân không còn một mảnh.
Lời vừa nói ra, Hoài Nhã phu nhân nhất thời mềm yếu ngã xuống.
Giờ phút này người có thể ở trong viện nghênh giá , đều là nhân vật có thân phận của thành Đông Lâm, bọn họ quỳ rạp ở trên đất, thở mạnh cũng không dám.
Lấy người sống luyện đan đã là chuyện cực ác, cấm kị không thể tha đối với Thần Sơn, càng không nói đến phụ nhân này to gan lớn mật, dám mơ ước thần lực của thần vương!
Chỉ hy vọng Thanh Vu Quân đừng giận chó đánh mèo quá rộng.
Tầm mắt Thanh Vu Quân vừa chuyển, rơi xuống trên người "thần tướng che mặt " thẳng tắp đứng ở một bên.
"Vị này chính là thủ hạ thần tướng che mặt của Tu Du Quân ?" Ngữ khí Thanh Vu Quân có một chút mờ mịt.
Thần tướng che mặt không nói một lời, đi nhanh ra phía ngoài.
A Li tĩnh tâm, nhập thần vào trong biển thiên địa.
Nàng thấy, bốn phía thấm ra rất nhiều nguyện lực hương khói, tụ lên người thần tướng che mặt —— biến hóa trên người ấu tể Thiên Đế chính là, những cái nguyện lực hương khói như những đám mây khói xa xăm đó đều bị nó hấp thu hết, cuồn cuộn không ngừng thấm nhập vào trong cơ thể ấu tể Thiên Đế, nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà cường tráng, trưởng thành lên.
Giờ phút này A Li dĩ nhiên xác định được, cái con quái vật khổng lồ như Bàng Nhiên cự thú phập phềnh nổi trên biển thiên địa kia chẳng phải cái gọi là "Thần" gì, mà nó chính là ý niệm ồn ào của vô số người, bởi vì nguyện lực hương khói đúng là phát ra từ chỗ này.
Trên con quái vật rêu đó, có một khu vực cũng màu sắc đậm hơn, giống như một loại với Tu Du Quân, A Li biết này đó nhất định là Thanh Vu Quân cách đó không xa.
Thân hình Thanh Vu Quân khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: "Dừng bước!"
A Li nhìn thấy Thanh Vu Quân đang hướng về ấu tể Thiên Đế bước đi, trong lòng vừa động, nhấc lên một luồng lực thiên địa, cắt đứt đường đi của Thanh Vu Quân!
Mọi người chỉ thấy Thanh Vu Quân đột ngột dừng lại tại chỗ, trơ mắt nhìn thần tướng che mặt đi xa. Mà cảm giác của Thanh Vu Quân đã là hoảng hốt, hắn biết lực lượng có thể ngăn trở bản thân cũng không phải tầm thường, mà là một lực lượng mà ngoại nhân tuyệt đối vô pháp chạm được, lực của Thần Vực!
"Tu, Du, Quân." Thanh Vu Quân nghiến ra từng chữ.
"Quân thượng!" Chiết Bình kêu lên thảm thiết, lấy hết can đảm tiến lên, "Cầu quân thượng cho nô tì công đạo!"
Thanh Vu Quân hít sâu một hơi, trên khuôn mặt bình tĩnh khó được có vài phần ảo não, âm thanh lạnh lùng nói: "Hoài Nhã phạm tội ác, phải chết, do ngươi hành hình. Ngươi vẽ đường cho hươu chạy, sau đó liền tự tuyệt để tạ tội đi! !"
Chiết Bình nhìn thẳng Hoài Nhã phu nhân, vẻ mặt hưng phấn.
Khi bị nhốt trong lồng hấp, muốn sống không được muốn chết không xong, nàng ta sớm không ôm bất cứ cái hi vọng gì còn sống, lòng tràn đầy chỉ có thù hận đối với Hoài Nhã phu nhân, hận không thể lột da, xẻ thịt ả ta. Giờ phút này tuy rằng đã trốn thoát khỏi luyện ngục nóng chảy kia, nhưng dang mạo cũng đã bị hủy, thân thể đã bị phế, cũng là sống không bằng chết. Có thể từ từ tra tấn Hoài Nhã phu nhân mềm mại mịn màng kia, lại tự tay giết chết ả ta, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất Chiết Bình cầu còn không được!
Đợi đến khi Thanh Vu Quân thoát khỏi đám người đang cầu xin tha thứ người, đuổi tới bên ngoài, hai con hắc điểu một to một nhỏ và thần tướng che mặt sớm đã không còn bóng dáng.
Không được mấy ngày, tin tức thần tướng che mặt phá đại án thiếu nữ ở Đông Lâm Thành mất tích đã như mọc cánh, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mà A Li từ ngày đó về sau, bỗng nhiên không quan tâm Vân Dục Hưu nữa .
Nàng luôn trong bộ dáng có tâm sự trùng trùng, khi thì nhìn ong mật đến ngẩn người, khi thì trầm tư nghiên cứu lũ kiến.
Liền ngay cả chạng vạng mỗi ngày, Vân Dục Hưu biến đổi đa dạng làm cho nàng nhiều màn mây tía khác nhau, nàng cũng bộ dáng như không để trong lòng.
Vân Dục Hưu đem hết chiêu thức cả người ra cùng nàng song tu, trừ bỏ choáng váng khi cực lạc, có thể nhìn đến nàng lộ ra chút bộ dáng đáng yêu, sau khi xong việc, lại thấy nàng ôm đầu gối, ngồi xổm một mình ở một bên, xem kiến chuyển nhà.
Phảng phất như nơi đó cất giấu cái bảo tàng mê người gì.