“Sâm học trưởng, chúng ta không đi tiếp sao?” Thẩm Vũ Âm bật hỏi, cô thậtkhông nghĩ đến, sẽ có nhiều người chịu giúp Dư Châu như vậy, cô ta béođến thế còn có người muốn cõng trên lưng, thậm chí cả con cá mực khôTrình Vũ vẫn luôn nói thích cô kia, cũng tới giúp con bé đó, không phảibọn họ đều chán ghét cô ta sao?
Vì cái gì, ngay lúc này lại giúpcô ta, bây giờ đã có bốn người rồi, liệu còn có người thứ năm xuất hiệnkhông? Trận đấu này diễn ra đã lâu như vậy, bọn họ còn muốn kéo dài đếnbao lâu đây, dù sao chắc chắn bọn cô sẽ chiến thắng, nếu không phải Sâmhọc trưởng cố ý dừng lại thì bọn họ đã sớm đến đích giành chiến thắngrồi.
Chỉ là, cô ngẩng đầu nhìn Kính Nguyệt Sâm, đôi mắt màu xanhlam càng thêm lạnh lùng cũng khiến người nhìn vào nó bình tĩnh lại. Cũng không hiểu sao lại có thể bình tĩnh như vậy.
“Không cần lo lắng, đây là người cuối cùng rồi.” Một lúc lâu sau, Kính NguyệtSâm mới mở miệng, âm thanh cũng không vì nói với cô Thẩm Vũ Âm mà ấm áplên vài phần.
Người này, quả thật là trời sinh lạnh lùng sao.
“Sâm học trưởng, chúng ta vẫn tiếp tục chờ ở chỗ này sao? Có phải em rấtnặng không?” Thẩm Vũ Âm xấu hổ nói, nhìn Dư Châu hết lần này đến lầnkhác đè sụp người khác. Cô sợ mình cũng rất nặng, tuy cô rất gầy nhưngcứ luôn được anh ôm như vậy cô cũng biết ngại ngùng chứ, cũng lo lắngcân nặng của mình, dù sao cô vẫn là một người chứ không phải bịch bông,vẫn có trọng lượng nhất định, tuy không đáng sợ như Dư Châu nhưng cũngkhông nhẹ.
“Em rất nhẹ.” Kính Nguyệt Sâm hơi cúi đầu, nhìn khuônmặt tuyệt mỹ của người con gái trong ngực, còn có vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng, quả thật rất nhẹ, gần như không cảm thấy chút gánh nặng nào. Vìvậy cậu có thể ôm lâu mà không chút mệt mỏi, còn có thể vừa đi vừa chờbọn họ.
Đương nhiên cậu còn có ý tứ khác, cô rất nhẹ, nhưng,người còn lại kia thì rất nặng, tin chắc không ai có thể chịu được cânnặng của cô ta nữa.
Cậu nghĩ đã xong rồi chứ, cho bọn họ thờigian lâu như vậy, coi như là cậu nhân từ đi, đáng tiếc bọn họ lại để cho cậu thất vọng như vậy.
Xoay người lần nữa, lần đầu tiên quyếtđịnh dứt khoát, không giống lần đầu tiên, không phải bởi vì chiến thắngmà bởi vì cậu biết chắc rằng, thắng lợi vĩnh viễn sẽ đứng về phía cậu,không ai có thể vượt qua cậu, không một ai cả.
“Lão đại.” TrìnhVũ méo miệng, cảm thấy mình thật giống một tội nhân, đều là do cậu không tốt, nếu như có thể lớn lên khỏe mạnh một chút, vậy bọn họ đã có thểtiếp tục bước đi, chỉ là cậu có tâm mà không đủ sức, không bị cô đè gãylưng đã là hạnh phúc cho cậu rồi.
“Không phải vì cậu, không phảicậu quá yếu mà là tôi quá mập.” Dư Châu không tự chủ nhìn Kính NguyệtSâm ôm Thẩm Vũ Âm rời đi, mà cô chỉ có thể đứng lặng chỗ này, nơi contim đang đập mạnh cũng không ngừng nhói đau, cảm giác thật khó chịu, côquá mập, cho nên, đều không liên quan đến người khác.
Cô khôngoán trời trách đất, càng không đổi lỗi cho người khác, trên thế giớinày, không có ai cần phải giúp đỡ ai cả, cũng không có ai cần phải đichịu đựng cơn giận dữ của bạn, cô chỉ tin tưởng chính mình, nhưng chungquy sẽ có những lúc vô lực như vậy, một người không được, nhưng, lạikhông ai có thể giúp được cô nữa.
Cô không thể chia mình thànhhai phần, nếu quả thật có thể như vậy, cô thật sự sẽ rất vui, bởi vì,chia làm ba lần là được một Thẩm Vũ Âm rồi, có điều, ngay bây giờ côvĩnh viễn cũng không được như Thẩm Vũ Âm, cho nên, cô chỉ có thể làchính Dư Châu, béo đến vô địch mới là Dư Châu.
Thắng thua đãđịnh, cô không có bất kì lời oán hận nào, nếu như có tiếc nuối cũng làvì bốn người này, những người con trai đã cõng cô trên lưng, cô thật sựcảm thấy có lỗi với họ. Không thể hoàn thành mong muốn của bọn anh, cònkhông thể bước đến vạch cuối xuất phát, cô càng muốn đi nói xin lỗi vớingười kia.
Một trận gió thổi qua, một góc áo lướt bay qua mắt cô, hai mắt nhói đau cũng từ từ rơi xuống những giọt lệ, có điều, rất nhanh đã bọ gió thổi khô, cho đến bây giờ cô vẫn luôn là một người kiêncường, chỉ có chính mình mạnh mẽ mới không bị bắt nạt, cô vẫn luôn nhớlời dạy đó.