Editor: Kinh thuế
“Không được, Tiểu Trư chỉ là một cô gái yếu đuối, nếu Kính Nguyệt Sâm tìm người gây khó dễ cho nó thì sao?” Dư Dịch vùng vãy muốn đứng dậy, hiển nhiên Dư Châu vẫn luôn là điểm mấu chốt của cậu.
Yếu đuối? Khóe mắt Tả Tư Viêm co rúm lại, con bé yếu đuối, con gái khắp trời đất này cũng không ai hung dữ như cọp mẹ bằng con bé đấy.
Dịch a, đầu cậu ngã nặng đến đâu mới có suy nghĩ đó vậy. Trước kia không gắn được với từ yếu đuối, bây giờ càng không.
Con gái và yếu đuối không hề gắn chặt với nhau đâu.
“Dịch, cậu chắc chắn em gái cậu yếu đuối hả?” Tả Tư Viêm cắn chặt răng nghiến từng từ, sắc mặt Dư Dịch càng thêm trắng, đây không phải là chuyện đương nhiên sao, người tinh mắt nhìn là thấy Dư Châu nhà cậu bây giờ cũng như mẹ vậy, nhỏ bé gió thổi qua cũng có thể ngã, đương nhiên cần bọn họ bảo vệ rồi.
Chỉ có điều, cũng không biết cuối cùng là ai bảo vệ ai đây.
“Con bé chính là..” Dư Dịch quay sang nhìn Gia Dật, bọn họ làm sao vậy, cả một đám kì quái y như nhau, em gái cậu đã gầy rồi, không còn mập như xưa, cho nên có thể đừng dùng ánh mắt nhìn quái vật như xưa nhìn em gái nữa.
Mà những người khác cũng bừng tỉnh, có lẽ cảnh đánh nhau của Dư Châu cậu ta không được chứng kiến rồi, có điều, không vội, sớm muộn cậu ta cũng được nhìn lại thôi, bởi vì, chuyện giữa Sâm tử và bọn họ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Hiện tại bọn họ nhiều lời cũng không khiến Dư Dịch tin tưởng được, một cô bé gầy như vậy có thể dễ dàng quật ngã mười vệ sĩ to con, thậm chí không có cơ hội phản công lại. Lúc đó không phải bọn họ bảo vệ cô mà chính cô một người đã bảo vệ mọi người.
Con gái bưu hãn như vậy, sao có thể gọi là yếu đuối.
Trong gian mật thất kín bưng, Dư Châu cầm một phi tiêu, ném đi, chuẩn giữa hồng tâm, sau đó, cô lại cầm chiếc phi tiêu khác, lệch dần theo vòng kẻ vòng bia.
Kính Nguyệt Liên đặt một chén trà ấm vào tay cô, Dư Châu cầm lại, trên chén vẫn còn hơi ấm ủa nước, ngoài ra còn có nhiệt độ từ lòng bàn tay Liên. Rất ấm, rất vừa miệng, còn khiến áp lực cứ luôn đè nặng nơi nồng ngực kia dần dần tiêu tan đi.
“Em lại suy nghĩ gì rồi, nha đầu ngốc, có gì buồn bực sao?” Kính Nguyệt Liên về bên giá sách, cũng cầm một phi tiêu lên, ném đi, phi tiêu vút bay thẳng tắp hồng tâm, rõ ràng quay lưng mà, không lẽ sau lưng anh ấy có mắt.
Dư Châu nhẹ nhàng nhấp từng nhụm trà, đối với mọi người có thể là kì quái áp dụng với anh lại là bình thường.
Anh vốn là một người như vậy, bất kì hành động nào ở trên người anh cũng trở nên bình thường, nếu là người bình thường bị giam ở nơi tù túng này nửa năm có lẽ đã trở nên điên điên khùng khùng, mà anh không những rất bình thường còn có cảm giác nghỉ ngơi nhàn nhã, chứng tỏ nội tâm người này vô cùng mạnh, thậm chí còn rất đáng sợ.
“Kính Nguyệt Sâm lại ra tay, lần này, mục tiêu là Thẩm Vũ Âm.” Ngón tay Dư Châu siết chặt quai chén, giọng nói lạnh lùng.
Lông mày Kính Nguyệt Liên hơi nhướn lên: “Có phải không, Nguyệt Sâm sẽ không làm ra loại chuyện này, bởi vì, Thẩm Vũ Âm là con cờ trọng yếu của cậu ta, nếu không có cô ta, rất nhiều chuyện của thằng bé đều không thực hiện được.”
Cậu ta có thể ra tay với bất cứ ai, kể cả chính bản thân mình, nhưng, Thẩm Vũ Âm thì không có cách nào ra tay được, cũng không thể ra tay.
“Có hai đám người, một đám thực sự nhằm vào Thẩm Vũ Âm.” Dư Châu nói xong, lực tay càng lớn, dường như muốn bóp vỡ cái chén của anh.
Kính Nguyệt Liên bước lại gần cô, siết lấy tay cô, từ trong tay cô gỡ chiếc tách ra, trong này chỉ có một cái chén này đó, nếu cô bóp vỡ, anh chỉ còn cái chậu rửa mặt để đựng nước mà uống thôi.
Mà bàn tay anh khi cầm lấy tay cô cũng nhận ra lực tay cô càng siết chặt hơn, rất mạnh, nhưng anh vẫn cười. Nụ cười bình thản.
“Có lẽ là hai nhóm khác nhau, nhóm sau, bọn họ thực sự có sát ý, đánh bọn em không chút lưu tình, bộ dáng không đánh chết em quyết không bỏ qua.”
“Bọn họ đã.” Nói đến đây, tay của cô lại càng thêm dùng lực, Kính Nguyệt Liên vãn mỉm cười ôn hòa, hiểu rõ nỗi lòng này đè nén cô đã lâu, nếu còn không bộc phát ra, khả năng lớn cô sẽ phát điên mất.
“Bọn họ dám đánh anh trai bị thương.” Cả hai mắt cô hồng hồng, giống như sát khí bốc lên, mà đây là sát khí của tiểu Mộc.
“Tốt lắn, nha đầu, em đã bảo vệ được anh trai rồi mà.” Kính Nguyệt Liên nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, nha đầu ngốc này, thật sự bị đè nén quá mà, Dư Châu nhắm mắt lại, cảm nhận khí tức sạch sẽ ấm áp thuộc về riêng anh, hai mắt dần nhu hòa lại.
“Bây giờ, em vẫn nhẫn nhịn cậu ta, không động vào Thẩm Vũ Âm, cũng chưa ra tay với cậu ta.” Dư Châu vẫn nhắm mắt, dựa vào ngực Kính Nguyệt Liên, không biết nói cho anh nghe hay tự nhủ bản thân mình.
“Em sẽ giúp Liên ra khỏi đây, sẽ để Liên một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, nhất định, dù phải trả giá lớn thế nào, em cũng sẵn sàng.”
Kính Nguyệt Liên chỉ nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đầu cô, khẽ dụi.
Cô bé ngốc, để cho anh nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, anh cười nhẹ, chỉ là khi cúi xuống trong ánh mắt tràn ngập khổ tâm. Cuối cùng vẫn phải đi đến bước này sao?
Ông nội.
Song sinh không thể cùng tồn tại sao?
Anh nhẹ nhàng siết chặt vòng tay ôm cô, cô bé của anh đang vì anh mà nỗ lực, đây là hạnh phúc trời ban cho anh, nếu như không có cô, ánh mặt trời của anh, có hay không cũng vậy.
Mười năm trước là cô bé có nụ cười cực kì sạch sẽ, mười năm sau, dù trong thân thể khác vẫn dễ dàng làm lay động tâm của anh.
Nếu như có thể, anh cũng không muốn lựa chọn, mặc kệ chọn con đường nào, anh đều phải tàn nhẫn, không phải với bản thân anh thì là với em trai anh. Trên thế giới này chỉ có một gia tộc Kính Nguyệt, gia tộc cũng chỉ có duy nhất một người thừa kế.
Thật sự là một vấn đề khó.
Em nói anh phải lựa chọn thế nào đây, cô bé.
Anh thở dài một hơi, cúi đầu nhìn cô bé trong ngực mình, quả thật vẫn còn là một cô bé, nhưng những chuyện cô trải qua là những chuyện người bình thường cả đời cũng chưa chắc gặp phải.
Cô là người bạc lệ đưa tới, cũng là người cậu đã lựa chọn từ lâu.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn gian phòng đã ở nửa năm qua, thì ra đã lâu đến vậy, cậu chưa nhìn lại ánh mặt trời, hóa ra chỉ khi để tâm đến ai đó, mới cảm nhận được sự cô đơn.