Editor: Kinh Thuế
Lúc này, Dư Châu đột nhiên hắt xì một cái, cô xoa nhẹ cái mũi, ai đang mắng vậy, cô tự nói thầm, sau đó, nhìn chằm chằm xuống cân điện tử dưới chân mình, nhảy xuống lại khẽ khàng bước lên. Trên mặt cân không hiển thị quá 100 cân, thể trọng này của Dư Châu hiển nhiên đã vượt quá rồi, cô không phải sợ trái tim mình không chịu được mà sợ cái cân này không chịu đựng được.
Thôi, dù sao cũng không giảm ngay được, cô đi đến trước TV, mở lên, trong TV (ti vi) vừa vặn chính là Dunk cao thủ bóng rổ, Cá Kình, cô nhàm chán đặt cánh tay đầy thịt dưới đầu gối lên, thì ra béo cũng rất tiện lợi, trên dưới cao thấp đều mềm mại. Dựa vào đúng là thoải mái. Dien’dan/.lequy/don Chỉ là nếu như, cô muốn ngồi thẳng dậy, có điều, thật đáng ghét, cô đã dùng hết khí lực rồi, đến khi thở hổn hển mới dựa được vào thành ghế salon.
Thể trọng đáng ghét. Thịt béo đáng hận.
Trên Ti Vi vẫn đang chiếu phim, dường như rất buồn cười, có điều cô cũng chỉ nhìn, khóe môi khẽ cong lên một chút lại nhanh chóng hạ xuống.
Niềm vui của cô, dường như luôn rất ngắn ngủi.
Một ngày nữa qua đi, cô dậy được từ sáng sớm, đây là lịch trình cô đặt ra cho bản thân, khá tốt, thân thể của Dư Châu vốn thừa rất nhiều thịt, có điều, dường như lúc trước cô ấy cũng từng muốn giảm nhưng chưa có biện pháp tác động mạnh nào, bản thân cô chắc chắn sẽ không như vậy, cô muốn cho những người khác thấy, cô chắc chắn sẽ giảm được một thân thịt béo này, trở lại mức bình thường.
Trừ bỏ thói quen ăn uống, những lúc yên tĩnh lại cô cũng có chút hoang mang, cô không rõ, đây là cuộc sống của cô hay cuộc sống của Dư Châu.
Chạy bộ xong, cô tiếp tục nhảy vài cái, đúng là có phong thái một con heo đang nhảy, Dư Châu, cô đúng là trư mà, mặc dù, bây giờ cô tuyệt đối không thừa nhận điều đó.Dien/dan[lequydon
Trở lại phòng mình, cô tắm lại sạch sẽ, toàn thân cảm thấy thật thoải mái, dường như tiêu đi được rất nhiều mỡ, có điều, bây giờ còn phải cố gắng không để tăng thêm cân nữa, tất nhiên là phải cân đối về mặt thời gian, không cần quá nhanh đến mức đuối sức không đứng dậy nổi nữa.
Cô muốn thật nhanh nhưng cũng chưa muốn chết.
Đi tới phòng khách, phòng khách Dư gia rất lớn, cô ngẩng đầu, còn chưa đến 7 giờ, cuộc sống của người nhà này đúng là hạnh phúc mà, bây giờ vẫn còn được ngủ, cô trước kia ngay cả đêm cũng không được ngủ trọn vẹn đâu.
Tìm thấy một khay cầm, cô cũng không biết nó để đây làm gì, dễ dàng nâng lên hạ xuống, động tác đơn giản như vậy nhưng cũng là vận động, lúc nào cũng chú ý đến xem khi nào thịt của cô có thể ào ào rời bỏ cô mà đi. Đương nhiên cô cũng không kì vọng mình sẽ gầy như thân trúc, từng chút từng chút thay đổi mới là điều cô muốn.
Hy vọng quá nhiều, cô sẽ không như vậy, bởi vì một khi đã hy vọng, sau này sẽ phải chịu nỗi đau khi thất vọng, chỉ có khi ở trên cao, trở nên mạnh mẽ mới không dễ dàng bị quật ngã, cô vẫn thường nghiền ngẫm ra, không quên câu nói thay đổi đời mình.
Bởi vậy muốn mạnh mẽ cũng cần trả một cái giá rất lớn.
Vất vả đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi, có điều, tất cả đều là quá khứ đã qua. Bây giờ cô không còn là cô gái nhỏ đáng thương trước kia, vì một cái bánh bao mà đánh nhau, bây giờ cô vẫn có thể bắt nạt người khác, nhưng, người khác lại không thể đánh lại cô.
Cô là người ác, tất nhiên, cũng không có mơ ước trở thành người tốt.
Hứa Nhu mặc đồ ngủ, hai mắt mông lung đứng ở bậc cầu thang, tựa như một đứa bé, vẻ mặt ngái ngủ dụi dụi mắt, dường như không tin lắm vào hai mắt mình.
Bà lại tiếp tục nhu nhu đôi mắt, chớp chớp, vẫn nhìn thấy cái núi nhỏ béo tròn có hình dạng người, lúc này đang dùng sức nâng lên hạ xuống cái khay cầm giống như một vu nữ lên đồng, có chút kì dị.
“Châu Châu?” Bà không xác định gọi một tiếng, bởi vì, nhà bà còn chưa có nữ hầu nào mập như vậy.