Editor: Kaori Hương
Diêm Dục Nghiêu quay đầu, “Mua thức ăn.”
“À?!”
③③③
Chỉ Dung ngồi trên xe, nhìn về phía Diêm dục Nghiêu đang lái xe.”Anh biếtsiêu thị ở đâu sao?” Không phải anh ở Bắc Bộ sao? Tại sao lái xe đi nơinày còn quen thuộc hơn của cô ở đây??
“Anh cũng từng ở chỗ này.” Anh cũng có công ty nhỏ ở gần đây, cũng từng giám sát, tất nhiên hoàn cảnh ở nơi này sẽ không xa lạ.
“À.” Chỉ Dung gật đầu, khó trách anh không có không quen đường ở đây.
Thật không công bằng, có lúc cô rời cửa hơi xa cũng bị lại đường, ai bảođường nơi này quá phức lại, hơn nữa cô lại không hay ra cửa, cho nênbình thường không có chuyện gì gấp gáp thì sẽ chỉ đến mua đồ ở gần đó,tránh cho có lúc không tìm được đường về nhà, vậy thì thật mất mặt
“Đến.” Diêm Dục Nghiêu tìm được một chỗ đậu xe, kỹ thuật lái xe đi vào caosiêu, khiến Chỉ Dung kinh thán (kinh ngạc + thán phục) không thôi.
Thật là lợi hại! Tại sao cô không luyện được kỹ thuật như thể này? Chỉ Dung thương tiếc vì sự ngu dốt của bản thân.
“Xuống đây đi.” Diêm Dục Nghiêu lôi cô đang ngẩn người xuống xe, đi tới siêu thị không nhỏ phía trước.
Đi vào, Diêm Dục Nghiêu liền cầm xe đẩy, dắt theo Chỉ Dung đi về khu rau dưa.
Anh không nghĩ ngợi chọn luôn rau dưa anh muốn, thì thấy mặt Chỉ Dung thiếu chút nữa thì xụ xuống.
“Nghiêu, tôi không muốn ăn củ cải, cà rốt, cà, mướp đằng á..., vì sao anh toàn chọn thứ tôi ghét vậy?”
Vẻ mặt Chỉ Dung đau khổ nhìn Diêm Dục Nghiêu, giống như anh làm mười chuyện cực ác gì với cô.
Từ nhỏ cô cũng không muốn ăn những rau củ này, lớn lên càng không muốn ăn, mặc cho mẹ cô uy hiếp dụ dỗ thế nào cô cũng ăn không nổi, dần dần, mẹcô cũng bỏ qua.
Hiện tại không ngờ anh lại cũng cầm những thứ cô không muốn ăn kia lên, muốn cô ăn như thế nào đây?
“Chính vì em kiêng ăn như vậy mới có vẻ cả người thiếu dinh dưỡng thế nàyđây.” Diêm Dục Nghiêu không để ý đến ý kiến phản đối của cô, đặt thức ăn đã chọn vào trong xe.
“Thiếu dinh dưỡng? Vóc dáng tôi đây chínhlà tiêu chuẩn nhất đấy nhé!!” Nếu ăn nhiều hơn nữa, chắc hẳn cô sẽ vượtqua khối lượng tiêu chuẩn rồi. Chỉ Dung phản đối nhìn chằm chằm Diêm Dục Nghiêu.
“Trong mắt anh thì em rất gầy.” Diêm Dục Nghiêu khôngnghe lời phản đối của cô, vẫn bỏ những thức ăn đã chon vào trong xe đẩy. Anh thề rằng sẽ nuôi Chỉ Dung cho béo hơn một chút, anh không thíchdáng người cô gầy tong teo, làm cho anh rất thương xót.
Chỉ Dung nhìn đến dáng vẻ kia của anh cũng biết chuyện này không thể làm gì khác. nản lòng nản chỉ đi theo Diêm Dục Nghiêu.
Diêm Dục Nghiêu thấy cô ngoan ngoãn không phản đối nữa, mở miệng an ủi: “Nếu như mà anh nấu xong mà em ăn không được thì sẽ không cần ăn, anh sẽkhông bắt ép em. Còn nữa, em muốn ăn gì thì nói với anh, anh sẽ nấu choem ăn.”
Mặc dù Chỉ Dung không tin rằng anh biết nấu cơm, nhưngvừa nghe rằng anh sẽ không ép buộc cô ăn cái cô không thích, hơn nữa còn nấu những món cô thích cho cô ăn thì cả người đầy hưng phấn, lôi anhtới nơi thức ăn cô thích.
Diêm Dục Nghiêu cưng chìu nhìn cô, cảmthấy như thế rất ấm áp, rất giống vợ chồng, chỉ tiếc Chỉ Dung chỉ lo kéo anh đến nơi cô thích, không có phát hiện suy nghĩ của anh.
Đột nhiên, cô dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào đồ vật trước mắt
“Em thích uống rượu Bồ Đào sao?” Nếu không vì sao hai mắt lại nhìn chằm chằm vào hàng rượu Bồ Đào thế nhỉ?
“Ừ......” Chỉ Dung ngơ ngác gật đầu, “Nhưng mà người nhà và bạn cả của tôi không cho phép uống.” Vẻ mặt Chỉ Dung oán than. Thật sự là cô rấtthích cái loại cảm giác ngọt ngào đó, nhưng mà không biết vì sao sau lần đầu tiên cô uống đó thì Úc Mẫn đã nghiêm cấm cô đụng vào thứ này, chonên cô mới chỉ có đụng tới rượu Bồ Đào có một lần.
Diêm DụcNghiêu đoán rằng có lẽ tửu lượng của cô không tốt, uống sẽ say khướt,cho nên người nhà cô mới không cho cô uống..., nhưng...... uốngrượu Bồ Đào Tửu sẽ say sao? Anh cũng chưa có nếm thử, nên cũng khôngbiết rõ
“Tôi có thể mua một chai không?” Chỉ Dung dùng ánh mắt van xin nhìn anh, làm cho anh muốn không đồng ý cũng rất khó khăn.
Diêm Dục Nghiêu suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu, “Được rồi, chỉ là em không được uống quá nhiều!” Anh cầm chai rượu Bồ Đào lên nhìn. Dù sao nồng độ còn của rượu này chỉ có 12% thôi, sẽ không say đấy chứ?
Chỉ Dung gật đầu như bằm tỏi, “Tôi chỉ uống một chén thôi.”
“Được.” Lúc này Diêm Dục Nghiêu mới cầm một chai bỏ vào xe đây. Hai người lạitiếp tục đi dạo, mua hết các vật thiết yếu rồi về nhà
@@@
Chỉ Dung nhìn Diêm Dục Nghiêu ở trong phòng bếp, cảm thấy râ tkinh ngạc, cô còn tưởng rằng anh chỉ nói như vậy mà thôi; không nghĩ tới anh sẽ nấuthật, hơn nữa còn vừa rang thức ăn vừa cắt thức ăn, vẫn không quên nồicanh một bên, động tác ưu nhã từ tốn, nhưng khi những món ăn lần lượtbưng lên đã chứng minh những động tác của anh đều có cân nhắc, mới không có bao lâu mà 5 món mặn 1 canh đã bưng hết lên bàn.
Không cóăn điểm tâm nên bụng cô đã đối đến ùng ục rồi, thấy những món ăn tỏa ramùi thơm càng làm bụng sôi lên, nhưng cô vẫn tốt bụng chờ Diêm DụcNghiêu soạn sửa nhà bếp xong, cả hai người mới cùng nhau bắt đầu ăn.
“Nghiêu, anh thật là lợi hại!” Chỉ Dung xem từng món ăn còn đang bốc hơi nónglên.”Nhưng mà, nhiều món ăn như vậy chúng ta có ăn được hết không?” Mặcdù thoạt nhìn cũng ăn rất ngon, nhưng mà nhiều như vậy bọn họ có cáchnào ăn hết sao?
Cô rất nghi ngờ.
“Có thể.” Diêm Dục Nghiêu nói như đinh chém sắt.”Được rồi, ăn đi, nếu không thức ăn lạnh rồi ănsẽ không tốt.” Anh thức dục Chỉ Dung nhanh cầm đùa lên ăn.
Trênbàn có trứng tráng củ cải, cà xào, trứng chiên cà chua, sườn, canh cábống, cô nhìn trước nhìn sau rồi ăn món canh cá bống cô thích nhất, ănxong thì cảm thấy hương vị cá tươi mới giống như không cần cắn mà tự tan ra trong miệng, thật là kỳ lạ. Chỉ Dung vui mừng tròn mắt
“Nghiêu, anh nấu ăn rất giỏi đó! Tôi còn chưa có ăn qua món canh cá ngon nhưvậy!” Chỉ Dung gắp một miếng cá lớn vào trong chén, cũng gắp một miếngthịt xào bắp cải.”Những thứ này ăn cũng rất ngon!”
Diêm DụcNghiêu cười nhìn dáng vẻ Chỉ Dung ăn như hổ đói, cảm thấy có một sự tựhào vô cùng dâng lên trong lòng.”Em thích là được rồi.” Anh cũng bắt đầu ăn.
“Tôi còn tưởng rằng đàn ông giống như anh thì nhất định sẽkhông vào phòng bếp đâu, không ngờ rằng anh lại nấu ăn rất ngon, đúng là không thể xem vẻ ngoài được.” Chỉ Dung nói không rõ ràng, mà Diêm DụcNghiêu nghe mà cũng hiểu được thì thật tài.
Anh dở khóc dở cườikhi nghe lý do trong lời nói của cô, không nhịn được lắc đầu. Thì ra lànhìn anh trông không giống người biết làm việc nhàđấy! Anh cũng khôngbiết phản ứng như thế nào mới được.
Trong nhà anh ngoài từngười phụ nữ duy nhất của anh là mẹ không biết nấu cơm thì mấy người đàn ông bọn anh, thậm chí cả ba anh cũng là một người nấu ăn ngon. Món ănmà ba anh nấu chỉ có mẹ anh ăn rồi, mà anh em bọn họ cũng chưa từng nấuăn cho đối phương, cho nên cũng không biết được tay nghề của nhau nhưthế nào.
Chỉ Dung ăn xong ngẩng đầu hỏi: “Anh học được cách nấuăn từ đâu vậy?” Vừa hỏi cô cũng không quên gắp một khúc xương sườn giònhương lên ăn.
Cách Diêm Dục Nghiêu thưởng thức thức ăn nho nhãhơn nhiều, “Nhà anh quy định là từ mười tuổi trở lên phải sống một mình ở nước ngoài, toàn bộ chuyện nhà phải tự xử lý lấy. Mười lăm tuổi thì học phí và phí sinh hoạtđều tự mình kiếm việc, anh đã làm ở nhiều nhàhàng khác nhau, tất nhiên cũng học được không ít tay nghề.” Anh nóichuyện nhẹ nhõm thản nhiên giống như đang nói chuyện của người khác.
Khi đó mặc dù cuộc sống khổ sở, nhưng đây là huấn luyện dành cho người nốinghiệp công ty, em trai anh cũng sống vậy. Anh cũng không có phản đốichuyện như vậy, chỉ coi đơn thuần đây là tôi luyện. Trở về Đài Loan thìdễ dàng hơn nhiệu, các hạng mục trong công ty đều dễ dàng, công học tập ở nước ngoài được sử dụng vào, áp lực tất nhiên sẽ giảm đi nhiều.
Chỉ Dung nghe vậy dừng lại ăn cơm lại, “Chắc là rất vất vả nhỉ?”
Cô cảm thấy có chút đau lòng.
Lúc cô mười tuổi chỉ là một con bé chuyên đi gây họa, lúc mười lăm tuổicũng chỉ biết học biết chơi, chưa bao giờ phiền não về cuộc sống, chođến khi cô lên đại học mới bị “đuổi thẳng ra khỏi nhà”. Suy nghĩ một lát cô cảm thấy mình thật may mắn, mặc dù cuộc sống cô chỉ có một mình nhưcũng cảm thấy vô cùng vui thích
Diêm Dục Nghiêu cười nhìn cô,”Khi đó đúng là rất vất vả, nhưng cũng có thu hoạch, tất cả đều có cáigiá của nó.” Nếu không cái vị trí tổng giám đốc này làm sao anh có thểngồi yên được? Nếu lúc đó còn không chịu được, thì hiện tại bọn anh chỉlà một viên chức nhỏ trong công ty rồi.